Nghe truyện Đội Trưởng, Cùng Nhau Nói Chuyện Yêu Đương Đi của tác giả Tử Thiếu Ngôn, giọng đọc hay, luôn cập nhật chương mới đầy đủ. Nghe trên mọi thiết bị máy tính, điện thoại di động, máy tính bảng. Đội Trưởng, Cùng Nhau Nói Chuyện Yêu Đương Đi Chương 67 Chương trước Chương tiếp Tên say rượu ợ hơi, sau đó mới bắt đầu nói. "Một tuần trước, tôi đã gặp Toa Toa khi đang ngồi trên xe lửa đến nơi này. Bọn tôi vừa gặp đã yêu, vừa xuống xe lửa, thì cả hai quyết định ở chung một chỗ. Chúng tôi ở khách sạn Long Phượng. Truyện Đội Trưởng, thuộc Nhau rỉ tai Yêu Đương Đi của người sáng tác Tử thiếu hụt Ngôn. Thể loại: Ngôn tình, hiện đại, ngọt sủng, thành phố tình duyên, duyên trời tác hợp, quân nhân. Bạn đang xem: Đội trưởng cùng nhau nói chuyện yêu đương đi. Edit: Tiệm Mỳ Bò. Cậu ta nói: "Em đã hiểu, đội trưởng Dương." Lộ Diêu Diêu vẫn ngồi đó không di chuyển. "Bà chủ Lộ…chúng ta nên đi với nhau." Triệu Tín có cảm giác đội trưởng của anh và bà chủ Lộ đây đang có gì đó không được tự nhiên, khó khăn mở lời. "Tôi không đi cũng các cậu." Lộ Diêu Diêu đứng dậy, kiên quyết nói. "Bà chủ Lộ phải về rồi à?" Đội trưởng, cùng nhau nói chuyện yêu đương đi Chương 82 Ra khỏi sa mạc, ai cũng thở phào nhẹ nhõm. Trên đường chính có ánh đèn xe lờ mờ. Lộ Diêu Diêu đưa mắt nhìn thì chỉ thấy những người khác trong đội cứu viện đang đứng cạnh xe cứu viện. Bọn họ từ lo lắng nóng nảy chuyển sang ngạc nhiên mừng rỡ, rối rít gọi "Đội trưởng Dương", "Chị dâu". 79WoqM. Bạn đang đọc truyện Đội Trưởng, Cùng Nhau Nói Chuyện Yêu Đương Đi của tác giả Tử Thiếu Ngôn. Khách sạn Long Môn là một khách sạn được xây cạnh sa mạc rộng lớn. Trên bảng hiệu của khách sạn được nạm chữ màu vàng, nhưng đã phai màu không ít, xem ra khách sạn này tồn tại có lẽ cũng đã nhiều năm rồi. Cửa chính của khách sạn thỉnh thoảng có vài người ra vào. Lúc này, tại quầy tiếp tân có hai vị khách đang được nhân viên giúp đỡ làm thủ tục nhận vị khách này đoán chừng khoảng mười tám, mười chín tuổi, nhìn khá giống học sinh. Một người trong số họ bận quần đùi vàng, có vẻ hơi cao, còn người còn lại thì bận váy màu xanh, trái ngược với người còn lại, người này có phần hơi thấp hơn một tí. Điện thoại bên trong quầy đột nhiên vang lên vài tiếng, “đinh đinh đinh”, anh chàng nhân viên một bên tay vẫn làm thủ tục cho khách, một bên tay vẫn cầm điện thoại bàn lên nghe thủ tục xong xuôi, hai người kéo hành lý vào trong khách sạn tìm hướng lên phòng. Nữ sinh bận quần đùi vàng cất giọng phàn nàn với cô bạn thân bên cạnh “Đến cả thang máy cũng không có! Nếu biết trước, tớ đã không đặt phòng ở khách sạn này đâu!” Lộ Diêu Diêu chỉ rời bệnh viện nhanh hơn Dương Cảnh Thừa một tí, lại còn chạy xe máy, anh đã sớm nhìn thấy bóng dáng của cô. Chiếc xe nhanh chóng vượt qua, đầu xe lách sang một bên, dừng lại, chặn đường. Điều này khiến cô không thể không dừng ngẩng đầu, anh cũng đưa mắt nhìn sang.“Để xe máy em lên nóc xe đi.” Anh nói. Vừa dứt lời, anh bèn mở cửa, xuống Diêu Diêu xuống xe máy. Dương Cảnh Thừa đặt chiếc xe gắn máy của cô lên nóc xe mình xong, quay đầu nhìn cô “Lên xe đi em.”Hai người lên xe, Dương Cảnh Thừa lái xe chạy về hướng quán ăn tối hôm trước bọn họ định đi.“ Em đã điều tra được nguyên nhân chuyện lều của khách sạn bị hư là do Tiết Huệ rồi ư?” Dương Cảnh Thừa vừa lái xe vừa Diêu Diêu kể lại cho anh nghe những chuyện mà Tề An Thành đã nói với Cảnh Thừa suy nghĩ một lúc rồi nói “Chuyện này chắc đội trưởng Lý cũng không biết.”Lộ Diêu Diêu không có ý kiến gì, cô không hề có ấn tượng tốt với Lý Chí Long. Có điều bữa đó nghe anh kể chuyện Lý Chí Long có ơn với anh. Bây giờ ông ấy cũng đã gần đất xa trời, cho nên cô không muốn nói thêm những chuyện liên quan tới cái tên này. Hơn nữa, sau khi cô tát Tiết Huệ hai cái cũng đã hết giận.“Tối hôm qua anh về lúc nào thế?” Bởi vì tối qua đội cứu viện phải đi cứu người, làm buổi tối lãng mạn của cô và anh bị cắt đứt giữa chừng.“Lúc trời gần sáng.”Lộ Diêu Diêu nói “Anh vất vả như vậy, làm em cảm thấy rất đau lòng.”Dương Cảnh Thừa nhìn cô một cái, khẽ cười. “Khách sạn sao rồi? Lúc cắm trại, em phải chú ý an toàn.”Lộ Diêu Diêu gật đầu, “Vẫn có khách hàng muốn cắm trại. Tụi em sẽ chú ý đến vấn đề an toàn của khách hàng nhiều hơn.”Hai người trò chuyện dọc đường đi, rất nhanh đã tới quán ăn. Bọn họ tìm góc yên tĩnh nhất ngồi xuống, Dương Cảnh Thừa cầm thực đơn, hỏi cô thích ăn gì.“Vậy anh phải nhớ những món mà em thích ăn đấy.” Lộ Diêu Diêu cười nói “Em thích ăn món thỏ cay, thỏ xào lăn, thỏ kho tàu, thỏ hấp, thỏ nướng, thỏ hầm, thỏ nướng vỉ, thỏ hầm cách thủy.”Dương Cảnh Thừa nhịn không được cười “Đều là thỏ à?”“Đúng vậy. Em thích ăn thịt thỏ.”Mà tối hôm qua lại không có chút thịt thỏ nào. Dương Cảnh Thừa nhìn lướt qua thực đơn, cô nói nhiều món thỏ như vậy, thực đơn lại chỉ có món thỏ kho tàu. Vì thế, anh gọi món thỏ kho tàu, lại thêm vài món phục vụ đi tới nhìn những món đã gọi, xin lỗi nói “Đội trưởng Dương, chỗ chúng tôi đã hết thịt thỏ rồi.”Dương Cảnh Thừa nhìn về phía Lộ Diêu Diêu, “Em muốn đổi sang món gì khác không?”Lộ Diêu Diêu đã sớm đoán được, cô gật đầu, “Vậy đổi thành món dê nướng cũng được.”Chờ người phục vụ rời, Lộ Diêu Diêu thở dài “Ở đây rất ít thịt thỏ nên hiếm khi ăn được. Nhiều cách ăn như vậy nhưng vẫn bình thường cũng chỉ có thể mơ về nó thôi.”“Em muốn ăn lắm à?” Dương Cảnh Thừa hỏi cô.“Muốn chứ. Rất rất lâu rồi em chưa được ăn nó đó.”“Hai ngày nữa anh mời em.”“Ở chỗ này, ngay cả thỏ rừng cũng không có.” Lộ Diêu Diêu nói.“Tóm lại em sẽ được ăn.”“Được rồi, chờ thịt thỏ của anh.”Hai người cơm nước xong, rời khỏi quán, Lộ Diêu Diêu bỗng nhiên nghe hai giọng nói quen thuộc, quay đầu nhìn lại, có một đôi nam nữ xa lạ đang ngồi ở bàn gần cửa sổ.“Á, người đẹp! Anh Sung, nhìn kìa! Là cái chị xinh đẹp ở rừng hồ dương hôm qua!” người phụ nữ vô cùng vui mừng nói với người đàn ông ngồi đối diện.“Cứ nghe em nói về việc này suốt, có đẹp thật không đấy?” Người đàn ông không để bụng xoay đầu, sau đó sửng người đó cách Lộ Diêu Diêu chỉ có vài mét, lúc nói chuyện giọng cũng rất nhỏ, nhưng Lộ Diêu Diêu vẫn nghe được. Cô biết đây là hai người cô đã gặp hôm qua lúc hoàng hôn ở rừng hồ dương. Hơn nữa bọn họ là người nghiên cứu bích họa. Cô cũng không quan tâm lắm, xoay người thì phát hiện Dương Cảnh Thừa đèn đứng đằng trước chờ, cô liền nhanh chân đuổi theo.“Đêm nay anh có về đội không?” cô quàng tay anh, ngẩng đầu, cười tủm tỉm nhìn anh.“Có.”“Ồ.” Nụ cười của Lộ Diêu Diêu lập tức giảm vài phần.“Anh đưa em về.”*Lộ Diêu Diêu đi gặp Trương Tục. Hiếm khi Trương Tục rời khỏi căn phòng nhỏ kia, phần lớn ở trong thư phòng vẽ được tiếng bước chân anh ta cũng không ngẩng đầu. Lộ Diêu Diêu rón rén đi đến trước mặt anh ta, thò đầu qua xem bức tranh trên lát sau, Trương Tục gác bút, cười với cô “Đã lâu không gặp, gần đây thế nào?”“Cũng không tệ lắm. Không cần hỏi cũng biết gần đây anh vẫn luôn nghịch mấy bức tranh tranh này chứ gì. Trương Tục, mấy thứ này có tốt đến vậy sao?”“Bích hoạ là một loại báu vật của văn hóa Trung Hoa, nói đến chiều tốt của tụi nó, đương nhiên là có rất nhiều rất nhiều, ví dụ như…”Lộ Diêu Diêu lập tức ngăn cản anh ta, “Dừng dừng, em không có hứng thú với bích họa.”Trương Tục cười, không miễn cưỡng cô, “Còn năm cái móng tay nữa thôi, vẽ xong chúng ta ra ngoài đi dạo một chút.”“Được.” Lộ Diêu Diêu ngồi xuống ghế, nhìn anh ta cầm bút lên bắt đầu vẽ, nhịn không được hỏi “Năm cái móng tay vẽ bao lâu thì xong?”“Nửa tiếng.”Lộ Diêu Diêu nhíu mày, “Em thấy hơi hối hận vì phải ngồi đợi anh rồi.”“Có chút thời gian vậy mà cũng chờ không được?” Trương Tục ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái.“Mau vẽ đi, em chờ anh.” Lộ Diêu Diêu nhìn bút vẽ và tuýp màu trên bàn, bỗng nhiên có một ý tưởng. Cô đứng dậy, lại đi đến trước mặt Trương Tục, tìm tờ giấy trải lên trên bàn, lấy một chiếc bút vẽ chấm thuốc màu rồi vẽ lên Tục đưa mắt nhìn qua, không để ý đến cô nữa, tiếp tục tiếng sau, Trương Tục vẽ xong, buông bút, thấy Lộ Diêu Diêu còn đang vẽ, nhìn thoáng qua, cười nói “Em đang vẽ gì đấy?”Lộ Diêu Diêu buông bút, hỏi anh “Anh không nhìn ra được à?”“Ừm, là một người. Không phải là anh chứ?”Lộ Diêu Diêu nói “Không phải anh, là Cảnh Thừa.”Trương Tục sửng sốt, lại cười nói “Không giống chút nào.”“Chậc, khó vẽ thật đấy.” Lộ Diêu Diêu vò giấy thành một cục, ném vào thùng rác, “Trương Tục, chúng ta đi được chưa?”“Đi thôi.”*Trương Tục nói là đi dạo, ấy vậy mà lại đi đến một hang động cách sa mạc 20km. Lộ Diêu Diêu từng đến đây với Trương Tục rất nhiều lần, thế nên cũng rất quen thuộc với nơi này. Trong hang đá có rất nhiều bích hoạ, không ít hình đã bị phai màu.“Haiz, màu bị phai đi không ít.” Trương Tục thở dài nhìn những bích Diêu Diêu nói “Anh vẫn có thể sửa nó mà.”“Ừm, anh còn đang xin phép.”Lộ Diêu Diêu và Trương Tục tiếp tục đi vào những hang động khác. Ở đây tổng cộng có mười tám hang động, trong mỗi hang động đều có rất nhiều bích hoạ.“Ôi, ở đây có thật nhiều bích họa!”Sau khi đi vào một hang động, Lộ Diêu Diêu lại nghe thấy giọng nói của cô gái ở rừng hồ dương hôm Trương Tục lại nhíu mi, bước nhanh về phía bên kia. Lộ Diêu Diêu thấy có một quần sáng màu vàng chiếu đi chiếu lại cũng nhíu mi, theo Trương Tục đi qua. Chỉ thấy cách cánh cửa rộng hai mét, có một nam một nữ đang đứng ở đó, quay mặt về phía vách đá. Trong tay người phụ nữ cầm một cái đèn pin, hai người đó chính là hai người ở rừng hồ hương hôm Tục đi đến bên cạnh người phụ nữ rồi giật lấy đèn pin, tắt đèn, trầm giọng nói “ ở đây không được bật đèn pin! Không được bật di động! Sao hai người vào đây được? Mau ra ngoài đi!”“Đương nhiên là vào bằng thủ tục chính quy!” người phụ nữ nói.“Vậy bọn họ không cảnh báo cô là ở đây không được có ánh sáng à?”“Tôi biết chứ, tôi là người nghiên cứu bích họa, đương nhiên biết! Chỉ là ở đây ánh sáng quá mờ, một chút ánh sáng cũng không có nên không thể nhìn thấy được!”“Cô nghiên cứu bích hoạ?” Trương Tục hừ một tiếng, “Nghiên cứu bích hoạ nhưng lại phạm phải sai lầm này thì không thể tha thứ được! Mau ra ngoài nhanh đi! Nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ.”“Tôi chỉ bật đèn để xem từng cái một thôi, ở đây tối quá, không thấy gì cả. Này, anh trả lại đèn pin cho tôi đi!” Cô gái kia la lên.“Đúng vậy, xin anh trả đèn pin lại đi. Chúng tôi xem một tí là đi ngay mà.” Người đàn ông đứng cạnh nói.“Diêu Diêu, chúng ta đi.” Trương Tục cầm đèn pin, xoay người rời Diêu Diêu thấy tay chân của cô gái hoảng loạn, anh chàng bên cạnh vội vàng đỡ lấy cô khi Lộ Diêu Diêu và Trương Tục cùng nhau rời khỏi hang động, hai người kia cũng ra đến nơi. Lúc họ nhìn thấy Lộ Diêu Diêu thì lắp bắp kinh hãi “Là cô sao?”“Em với họ có quen nhau à?” Trương Tục hỏi Lộ Diêu Diêu Diêu lắc đầu “Không quen.”“Tôi đã gọi bảo vệ, hai người đi với họ đi!” Trương Tục nói với hai người lúc nói chuyện, hai bảo vệ đã tới. Đôi nam nữ nhíu mày, bị mời giờ, Trương Tục chuẩn bị trở về. Sau khi lên xe, Lộ Diêu Diêu nói “Cô gái ban nãy chắc là mắc chứng quáng gà.”Trương Tục nói tiếp “Mặc kệ cô ta bị bệnh gì, phá hủy bích hoạ thì không thể tha thứ được.”Lộ Diêu Diêu biết tấm lòng yêu thương cuồng nhiệt của Trương Tục với bích hoạ. Cô dựa vào lưng ghế, nói “Đi thôi, trở về, mới đi có tí thôi mà em đã thấy mệt rồi.”“Anh thấy em hơi mệt đấy, em chỉ có một mình thì nên chăm sóc bản thân tốt.” Trương Tục nói. Dừng một chút, lại nói “À nhầm, em bây giờ không phải chỉ có một mình.”“Hai người bên nhau, có đôi khi càng mệt hơn. Sau này yêu đi rồi anh sẽ biết.” Lộ Diêu Diêu híp mắt mỉm Tục đoán được là chuyện gì, liếc cô một cái, câm nín không trả lời được. Sau một lúc lâu mới hỏi “Anh ta đối với em có tốt không?”“Cũng được.”Trương Tục lập tức đoán ra “Em rất yêu anh ta, nhưng anh ta không đủ yêu em.”Lộ Diêu Diêu nói “Đúng vậy.”Trương Tục liền nhíu Diêu Diêu cười nói “Nhưng em sẽ khiến cho anh ấy yêu em đến tận xương tận tủy.”“Tận xương tận tủy?” Trương Tục cười khúc khích, “Sao em lại so sánh lạ thế?”Lộ Diêu Diêu cười “Nghĩa là yêu đến khắc cốt ghi tâm, yêu đến chết.”Trương Tục gật đầu.“Trương Tục, em ngủ một chút, bao giờ đến nơi thì gọi em. À, đúng rồi, đến chỗ tòa nhà của đội cứu viện thì hẵng gọi em.” Lộ Diêu Diêu nhắm mắt lại.*“Diêu Diêu, đến rồi.” Xe chạy đến chỗ tòa nhà của đội cứu viện, Trương Tục dừng xe, kêu Lộ Diêu Diêu Diêu lập tức mở mắt ra, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, lại nhìn Trương Tục, cười hì hì nói “Em xuống chỗ này nha.”Nói xong liền kéo cửa ra xuống xe, hạnh phúc chạy Tục nhìn theo bóng dáng của cô, rồi lái xe rời mà Dương Cảnh Thừa lại không ở đây, có điều cửa phòng lại không khóa. Triệu Tín nói cho cô biết hôm nay Dương Cảnh Thừa đi tiễn Lý Chí Long. Cô kinh ngạc “Tiễn Lý Chí Long?”Triệu Tín gật đầu, “Hôm nay đội trưởng Lý rời khỏi sa mạc. Tiết Huệ cũng rời đi cùng.”Vậy là hai người đó đều cuộc bọn họ cũng đi phòng Cảnh Thừa không khóa, Lộ Diêu Diêu đẩy cửa đi vào, ngồi trên ghế chờ anh Diêu Diêu ngồi được hồi lâu thì đôi mắt cũng dần lim dim, cô đứng dậy leo lên giường của Dương Cảnh Thừa nằm Dương Cảnh Thừa trở về, nhìn thấy người đang nằm trên giường, chậm rãi bước đến.“Em đến đây từ bao giờ thế?” Dương Cảnh Thừa khẽ cười. Lúc anh trở về, các đội viên đều ở đây, nhưng không một ai nói với anh rằng cô cũng ở Diêu Diêu vừa tỉnh ngủ, mở to mắt. Đôi tay lập tức quàng vào cổ anh “Cục cưng, anh đã trở lại?”“Em ngủ bao lâu rồi?”“Em cũng không biết nữa. Trời tối rồi à?”“Ừm.”“Vậy chẳng phải đêm nay em chỉ có thể ngủ ở đây thôi sao?”“Nhiều người như vậy, em không thấy xấu hổ à?”Lộ Diêu Diêu không cho là đúng, “Có gì đâu mà xấu hổ? Đóng cửa lại thì chẳng ai biết đâu.”Dương Cảnh Thừa nhìn cô“ Em dậy đi, anh tắm cái đã rồi mình cùng nhau ra ngoài tìm gì đó để ăn.”“Ừa, anh đi đi. Chờ anh tắm xong em sẽ dậy.”Dương Cảnh Thừa lười quản cô, ôm quần áo vào phòng vừa đi, Lộ Diêu Diêu lại nghe được giọng của Triệu Tín “Đội trưởng Dương, bọn em ra ngoài ăn gì đó, có cần chờ hai người không?”Dương Cảnh Thừa nói “Khỏi cần chờ.”“Vậy bọn em đi trước.”Lộ Diêu Diêu nghe được tiếng bọn Triệu Tín xuống lầu. Cô lăn vài vòng, bỗng nhiên bật dậy, bước xuống mở cửa nhìn xuống dưới lầu, Triệu Tín, Lục Bạch, Giang Tây, Hạo Nhiên, Đại Binh bọn họ đều đi hết rồi. Khóe môi cô cong lên, đi về phía phòng tắm. Vừa tới trước cửa phòng tắm thì nghe được tiếng nước chảy. Cô theo tiếng nước đi tới cạnh phòng, hắng giọng một tiếng, sau đó gõ Cảnh Thừa mở cửa kéo cô vào, “Em tới làm gì?”Ánh mắt cô đảo qua đảo lại trên người anh, cười đầy gian manh “Em chỉ muốn đến nói cho anh biết là mọi người đều đi hết cả rồi.” Lộ Diêu Diêu nắm lấy cánh tay của Dương Cảnh Thừa, ý bảo anh ngồi xuống rồi hãy nói. Cả hai bọn họ cùng nhau ngồi xuống đất.“Tôi vừa đi một lúc.” Anh nói, “Nhưng trước khi tôi rời đi bọn họ vẫn ở đây. Bọn họ uống nước hơi nhiều, chắc là đi giải quyết một số vấn đề.”Lộ Diêu Diêu lập tức hiểu ra. Mấy người kia không ở đây thật tốt, chỉ có hai người họ ở cùng một chỗ, cô cầu còn không được.“Nhà anh ở đâu?” Cô hỏi.“Thị trấn G.”“Là ở đâu? Nơi đó có đẹp không?”“Ừ.”“Có cô gái nào ở đó chờ anh không?”“Có.”Giọng cô lập tức lên cao, “Thật sao?”“Là thật.”Lộ Diêu Diêu đang suy nghĩ lời anh nói là thật hay giả. Đột nhiên cô muốn đi vệ sinh, cô nói với Dương Cảnh Thừa “Anh chờ tôi một chút.” Nói xong, cô bật đèn pin lên rồi đi Cảnh Thừa nhìn cô rồi thu hồi ánh mắt, ngồi dưới đất một Diêu Diêu đi rất xa, xác định không có ai rồi mới giải quyết vấn đề. Đèn pin càng ngày càng yếu, chỉ còn một chấm vàng nhỏ trên mặt đất. Cô đứng dậy xem phương hướng rồi nhanh chóng trở đường đi đột nhiên Lộ Diêu Diêu nghe có giọng nói thì thầm. Cô lắng tai nghe thử thì phát hiện âm thanh đó truyền đến từ cồn cát. Là giọng nói của một nam một nữ, có chút quen thuộc. Cô cầm đèn pin đi qua phía bên đó. Còn chưa đến đã nghe tiếng “ưm ưm”. Cô vượt qua cồn cát, dựa vào ánh sáng tờ mờ của chiếc đèn pin thì thấy hai người kia đang hôn nhau rất mãnh liệt. Hai người đó chính là Ngụy Dương và Trương Tinh Diêu Diêu nhanh chóng thu chân lại, xoay người rời đi. Cô không muốn phá vỡ chuyện tốt của người khác. Ngụy Dương là bạn trai của Vương Yến, nhưng lại ở cùng Trương Tinh Tinh. Khi Vương Yến bị đẩy vào trong sa mạc, cô đi tìm Trương Tinh Tinh hỏi tung tích của Vương Yến thì Ngụy Dương nghe được, biết Trương Tinh Tinh thích mình. Cô không ngờ Ngụy Dương sẽ vui vẻ tiếp nhận việc này.“Ai đó?” Ai ngờ cô vừa mới đi được một bước thì Ngụy Dương đã quát Diêu Diêu xoay người lại nhìn về phía hai người kia. Ngụy Dương cau mày, “Là cô?”“Thật ngại quá, làm phiền hai người rồi. Hai người tiếp tục đi.” Cô nói xong rồi bỏ đi.“Đứng lại!” Ngụy Dương bước nhanh đến ngăn Lộ Diêu Diêu lại.“Thế nào?” Lộ Diêu Diêu ngước nhìn người đang ngăn cản mình.“Cô… cô đừng có nhiều chuyện.”“Chuyện của mấy người tôi không có hứng thú.” Lộ Diêu Diêu liếc nhìn anh ta, “Bỏ tay ra, tôi còn chưa tính sổ với anh, đừng đến gây sự với tôi!”Ngụy Dương thả tay ra, Lộ Diêu Diêu đi tiếp.“Bà chủ Lộ!” Anh ta gọi cô Diêu Diêu quay đầu, kiên nhẫn nhìn anh ta.“Có thể chờ chúng tôi đi cùng không?” Ngụy Dương nói, “Chúng tôi bị lạc đường, không biết làm thế nào để quay lại.”Hai người họ đã quên mất đường trở về. Lộ Diêu Diêu mỉm cười. Ngụy Dương lập tức nói “Chỉ cần cô có thể dẫn chúng tôi về, tôi sẽ mua…con lạc đà mới cho cô, coi như…”“Ai cần cậu mua lạc đà chứ?” Lộ Diêu Diêu cắt lời anh ta.“Bà chủ Lộ muốn như thế nào thì mới hết giận?”“Muốn tôi hết giận cũng không phải là không thể. Sau khi tôi dẫn cậu trở về, cậu phải xin lỗi nó. Nó tha thứ cho cậu tôi sẽ hết giận.”“Bà chủ Lộ, cô đùa sao? Lạc đà biết cái gì mà tha với chả thứ?”“Tất nhiên là nó biết rồi!”“Được được được! Tôi đồng ý với cô. Cô đưa chúng tôi về với.”Lộ Diêu Diêu nhìn về phía sau Ngụy Dương, Trương Tinh Tinh dừng lại, lúng túng nhìn cô. Lộ Diêu Diêu không nói gì, xoay người rời đi. Ngụy Dương ngay lập tức đến kéo Trương Tinh Tinh cùng đi phía sau Lộ Diêu đi đang đi lên dốc, bỗng nhiên có cái gì đó lăn xuống trúng chân Lộ Diêu Diêu, làm cô cũng phải lăn đi. Khi dừng lại, chân cô rất đau. Lộ Diêu Diêu nghiến răng hỏi, “Ai đó?”. Mặc dù đèn pin rớt xuống đất nhưng cô biết là người đã đụng trúng đó cách Lộ Diêu Diêu không xa lắm, hét lên “Đau”. Là tiếng của Vương Yến. Lộ Diêu Diêu đau đến mức không thể ngồi dậy được. Ngụy Dương và Trương Tinh Tinh dùng đèn của điện thoại để tìm họ. Thấy Lộ Diêu Diêu và Vương Yến ngã sấp xuống gần nhau, hai người đều bất ngờ. Ngụy Dương suy nghĩ một chút rồi qua đỡ Vương Yến, còn Trương Tinh Tinh đỡ Lộ Diêu Diêu.“Ngụy Dương, em đang đi tìm anh, nhưng không tìm thấy, rồi ngã xuống đây. Cả người đều rất đau.” Vương Yến nằm trong lòng Ngụy Dương.“Để anh cõng em trở về.”Trương Tinh Tinh đỡ Lộ Diêu Diêu ngồi dậy, liếc mắt nhìn Ngụy Dương và Vương Yến.“Không được. Em phải nghỉ ngơi một chút. Ngụy Dương, ngồi ở đây cùng em nhé.” Vương Yến dùng giọng khẩn thiết ít khi dùng Dương nhíu mày, “Sợ đợi lâu sẽ nguy hiểm.”“Có anh ở đây, em không sợ nguy hiểm.” Vương Yến Diêu Diêu cau mày, “Chân của tôi cũng không đi được.”“… Vậy cô nghỉ chút đi.” Trương Tinh Tinh Yến nằm trong lòng Ngụy Dương, ôm chặt eo của anh ta. Trương Tinh Tinh ngồi dưới đất, nhìn qua một bên. Lộ Diêu Diêu không hứng thú để ý bọn họ. Chân cô thật sự rất đau.“Cô cố tình đúng không?” Lộ Diêu Diêu hỏi Vương Yến liên tục kêu Diêu Diêu nghĩ đến chuyện vừa rồi, cảm thấy chỗ nào đó không đúng. Vào thời điểm cô bị đụng phải, dường như cùng lúc đó có một cánh tay đẩy cô nữa. Góc độ của lực đẩy này có phần không giống với việc sơ ý làm người khác ngã. Vương Yến cố ý! Mà tại sao chứ? Cô dùng ánh mắt sắc bén nhìn Vương Yến, “Cô không muốn chúng ta ra khỏi đây à?”Vương Yến chỉ lo la đau, không để ý đến Lộ Diêu Tinh Tinh và Ngụy Dương cũng không để ý đến lời của Lộ Diêu thấy thế, không nói gì nữa mà hỏi “Ngụy Dương, máy GPS của mấy người đâu?”“À, Yến Yến, máy GPS đâu?” Ngụy Dương hỏi người nằm trong lòng, anh ta đã đưa GPS cho cô.“Không… không biết nó rơi ở đâu rồi nữa.” Vương Yến cau mày, “Ngụy Dương, đau quá…”Lộ Diêu Diêu “Ngụy Dương, cậu đi tìm đi, GPS của tôi cũng rớt rồi. Chắc là ở phía trên.” “Đợi một chút nữa đi, chờ Yến Yến đỡ hơn một chút rồi tôi đi.”Lộ Diêu Diêu quay đầu nhìn Trương Tinh Tinh, “Trương Tinh Tinh, cô đi đi!”“Tinh Tinh…” Vương Yến gọi cô ấy, “Đưa tay cho tôi…”Trương Tinh Tinh đi trước mặt Vương Yến, cầm tay một tay Diêu Diêu cười khẩy, “Ba người mấy người giả bộ không cảm thấy mệt sao? Vương Yến, tôi biết mục đích của cô! Cô muốn chúng ta bị kẹt ở đây. Trên người cô bị thương không nặng như vậy!”“Bà chủ Lộ, cô nói Vương Yến giả bộ?” Trương Tinh Tinh nghi ngờ.“Đương nhiên là giả bộ! Nhanh đi kiếm GPS, sau đó gọi đội cứu hộ!”“Tinh Tinh… Ngụy Dương…” Vương Yến hét lên, “Em không có…”“Lúc nãy Ngụy Dương và Trương Tinh Tinh dan díu với nhau, cô cũng biết đúng không?” Lộ Diêu Diêu nhìn về phía Vương Yến, “Đó là lý do cô sẽ không bỏ qua cho bọn họ, không muốn để bọn họ rời khỏi đây. Mà tôi lại dẫn bọn họ trở về, cho nên cô cố ý lăn xuống để đẩy tôi một cái, làm chân tôi bị thương!”Ngụy Dương và Trương Tinh Tinh đều cau mày, nghi ngờ nhìn Vương Yến. Cô ta lắc đầu, “Cái gì mà dan díu? Ngụy Dương, Trương Tinh Tinh, hai người phản bội tôi sao?”“Không có.” Hai người bọn họ đồng thời nói.“Bà chủ Lộ, tôi và Tinh Tinh đang đi tìm Yến Yến, chúng tôi chưa xảy ra chuyện gì cả, cô đừng có nói linh tinh!” Ngụy Dương ngẩng đầu nhìn về phía Lộ Diêu nở bị chọc tức đến bật cười. Gió thổi mạnh làm cát bay lên. Lộ Diêu Diêu nhìn bầu trời đen kịt, “Không ổn rồi! Nhanh đứng dậy đi!”“Chúng ta đi thôi.” Ngụy Dương nói với Vương ta lắc đầu, “Chờ một chút đi.”Ngụy Dương gật đầu.“Đợi thêm nữa thì tất cả sẽ mất mạng!” Lộ Diêu Diêu quát Dương nhìn về phía Lộ Diêu Diêu, “Vì sao?”“Đồ đần!” Lộ Diêu Diêu chửi anh ta, “Sắp có bão cát!”Ngụy Dương đẩy Vương Yến đứng dậy, gió thổi anh ta lùi về phía sau. Có thể nhìn thấy chỗ này cát đang bay khắp bầu trời. Trương Tinh Tinh cũng luống cuống, “Đi nhanh đi, không kịp nữa rồi!”Lộ Diêu Diêu nhắm mắt, chỉ sợ không còn kịp nữa. Cô cố gắng bò dậy khỏi mặt đất, nhưng mới vừa đứng lên thì lại ngã xuống.“Bà chủ Lộ! Bà chủ Lộ! Lộ Diêu Diêu!”Cô nghe được tiếng của Dương Cảnh Thừa, lớn tiếng đáp lại, “Tôi ở đây! Tôi ở đây!”Dương Cảnh Thừa cưỡi lạc đà chạy đến, anh nhảy xuống, một tay ôm lấy Lộ Diêu Diêu đặt lên lưng lạc đà.“Đội trưởng Dương!” Trương Tinh Tinh và Ngụy Dương cũng hét lớn.“Đi đi!” Dương Cảnh Thừa cũng đem Trương Tinh Tinh bỏ lên lưng lạc đà, vỗ vào mông nó. Lạc đà liền chở Lộ Diêu Diêu và Trương Tinh Tinh chạy đi.“Dương Cảnh Thừa!” Lộ Diêu Diêu quay đầu lại hét lớn, “Dương Cảnh Thừa, anh chạy theo tôi!”Dương Cảnh Thừa nhìn về phía Ngụy Dương, “Đưa người phụ nữ của anh đi theo tôi!”“Tôi không đi!” Vương Yến càng lúc càng lớn, cát bay lên càng ngày càng nhiều. Ngụy Dương cố kéo Vương Yến, nhưng cô ta không chịu đi, anh ta liền bỏ Yến nằm trên mặt đất nhắm mắt Cảnh Thừa đành khiêng cô ta lên vai rồi bỏ chạy.*Lộ Diêu Diêu ngôi trên lưng lạc đà chờ Dương Cảnh Tinh Tinh hét “Bà chủ Lộ, đi nhanh đi!”“Muốn đi? Cô nhảy xuống!”Trương Tinh Tinh im đúng lúc xe của Triệu Tín chạy đèn xe, Lộ Diêu Diêu thấy được Dương Cảnh Thừa đang khiêng một người chạy trên cát.“Lên xe đi!” Triệu Tín nói với Dương Cảnh Cảnh Thừa mở cửa xe, đặt Vương Yến vào xe.“Lộ Diêu Diêu, Trương Tinh Tinh, lên xe hết đi!” Dương Cảnh Thừa nhìn hai người trên lạc Tinh Tinh liền nhảy xuống, leo lên Diêu Diêu đang nắm chặt dây cương của lạc đà, không có ý định lên Dương cũng chạy đến, vội vàng lên cát càng lúc càng lớn. Lộ Diêu Diêu biết không thể sống sót ở chỗ này, vỗ mông lạc đà, lạc đà chạy như Cảnh Thừa cau mày, leo lên xe nói Triệu Tín đuổi độ của lạc đà không bằng tốc độ xe được, Triệu Tín rất nhanh đã đuổi Cảnh Thừa nhảy xuống khỏi xe, bắt lấy lưng lạc đà nhảy lên, hai tay vòng qua người Lộ Diêu Diêu từ phía sau rồi nắm lấy dây cương.“Tôi và A Tục phải ở cùng nhau!” Lộ Diêu Diêu cho rằng anh muốn tách cô và lạc đà ra, thế nên cô quay đầu nói với Dương Cảnh Thừa.“Ngồi yên!” Anh đáp, “Lấy đèn pin đi! Trong áo của tôi!” Bạn đang đọc truyện Đội Trưởng, Cùng Nhau Nói Chuyện Yêu Đương Đi của tác giả Tử Thiếu Ngôn. “Đội trưởng Dương, bà chủ của khách sạn Long Môn nói là cô ấy vừa ý anh.”“À, còn tôi thì không vừa ý cô ấy.”Đêm hôm đó, sau khi trở về từ cồn cát. Anh nhìn thấy trên tay phó đội trưởng đang cầm bông hoa liền hỏi” Cúc dại này đâu ra vậy?”“Bà chủ của khách sạn Long Môn kêu nhân viên đem tới cho anh, muốn vứt sao?”Nhìn thoáng qua, ánh mắt có phần ghét bỏ” Tìm đại cái bình nào đó cắm nó vào.”Ngoài ra, bạn cũng có thể đọc thêm Đợi Em Trở Về Sẽ Nói Yêu Em hoặc Cơ Trưởng Cất Cánh Đi của cùng tác giả. Trương Tinh Tinh ngáp hai cái, thấy người tới là Lộ Diêu Diêu, giật mình không thôi.“Vương Yến ở đâu?”Không đợi Trương Tinh Tinh mở miệng, Lộ Diêu Diêu đã đi thẳng vào vấn Tinh Tinh vốn đang giật mình bỗng trở nên kinh hoảng.“Vương Yến ở đâu?” Lộ Diêu Diêu lặp lại một lần nữa.“Cô muốn tìm Yến Yến à? Cô tìm cô ấy có chuyện gì không? Cô ấy không ở khách sạn à?” Vẻ mặt của Trương Tinh Tinh rất nhanh đã khôi phục bình Diêu Diêu nhìn kỹ cô ta, “Cô ấy không ở khách sạn.”“Vậy tôi cũng không biết. Hôm nay tôu vẫn luôn ở bệnh viện, không biết cô ấy không ở khách sạn.”“Vậy tối hôm qua thì sao? Đêm qua thì sao? Hai ngày trước cô ở khách sạn, vậy Vương Yến có cùng cô không?”“Mấy ngày trước Yến Yến ở chung phòng với bạn trai cô ấy. Nên buổi tối không ở cùng phòng với tôi.”“Vậy nên?”Trương Tinh Tinh nói “Vậy nên hai ngày đó tôi không ở cùng cô ấy.”“Cô nói hai ngày trước Vương Yến ở cùng bạn trai cô ấy? Mà bạn trai của Vương Yến chính là người đang nằm trên giường bệnh trong này phải không? Ngay cả cô cũng ở đây để chăm sóc cho anh ta.”Mặt Trương Tinh Tinh lập tức đỏ lên. Cô ta nhanh chóng cúi thấp đầu, sau một lúc lâu, ngẩng đầu nhìn Lộ Diêu Diêu, “Bà chủ Lộ, đã trễ thế này cô còn tới tìm tôi là gì? Tôi đã nói tôi không biết cô ấy ở đâu, cũng không ở cùng cô ấy, cô tới chỗ khác tìm đi.”“Đừng nói dối tôi, rõ ràng cô biết Vương Yến đang ở đâu. Bạn trai của Vương Yến là Ngụy Dương. Hôm trước Ngụy Dương lái xe đi xuyên sa mạc, xe bị lật, sau đó gọi điện cho đội cứu hộ cầu cứu. Bởi vì tín hiệu quá yếu, không định vị được anh ta ở chỗ nào, đội cứu viện mất cả tối mới tìm được anh ta. Sau đó đội trưởng Dương liền đưa anh ta vào bệnh viện. Từ ngày đó trở đi, anh ta vẫn không về khách sạn.”“Đương nhiên là trừ hồi tối, đó là do anh ta đi với cô, ra đây xem cô múa. Sau đó cô đưa anh ta về bệnh viện, ở đây chăm sóc cho anh ta.”“Cho nên, bắt đầu từ hôm trước, Vương Yến đã không ở cạnh Ngụy Dương rồi. Cô với Vương Yến là bạn thân, nếu Ngụy Dương không ở đây, chắc chắn cô và cô ấy sẽ kè kè đi với nhau. Bởi vì trước khi Ngụy Dương tới sa mạc, hai cô lúc nào cũng như hình với bóng. Nếu hai người không ở cùng nhau, chắc chắn là có lý do. Mà buổi tối hôm trước lúc tôi ở trên sa mạc, cô cũng có ở đó. Tôi hỏi cô bạn cô đâu, vô trả lời cô ấy ở khách sạn. Lúc ấy ánh mắt cô rất hoảng loạn, rõ ràng là đang nói dối. Nói cách khác, Vương Yến không có ở khách sạn, mà cô cũng biết rõ cô ấy không ở khách sạn. Lúc ấy cô biết cô ấy đang ở đâu đúng không?”Trương Tinh Tinh lắc đầu, “Mấy ngày nay quả thật cô ấy không có ở bên cạnh tôi. Tôi không biết bà chủ Lộ có ý gì, cũng không biết cô ấy ở đâu. Bởi vì lúc ấy chúng tôi không ở cùng nhau nên tôi mới nghĩ cô ấy ở khách sạn. Có gì sai sao?”“Bởi vì lúc đó cô rất hoảng loạn, nét mặt không được tự nhiên. Đây là biểu hiện thấp nhất của việc nói dối. Cô đang nói dối.”“Tôi không nói dối, tin hay không tùy cô.” Trương Tinh Tinh muốn đóng cửa lại, “Tôi muốn nghỉ ngơi. Bà chủ Lộ đi tới chỗ khác tìm người đi.”Lộ Diêu Diêu lập tức duỗi tay chặn cửa lại, giọng lạnh lùng “Tôi đã nói rồi, tôi mặc kệ các cô làm gì, chỉ cần đừng gây phiền phức cho khách sạn của tôi là được. Mà bây giờ, chỉ sợ là có phiền phức lớn. Tôi cần biết Vương Yến đang ở đâu!”Trương Tinh Tinh không đóng cửa lại nữa, cau Diêu Diêu híp mắt, như suy nghĩ gì đó, nói “Chẳng lẽ cô giết cô ta rồi?”“Cô đang nói gì thế?” Trương Tinh Tinh lập tức kích Diêu Diêu nói “Bởi vì cô yêu thầm cô yêu thầm bạn trai của bản thân mình, nói cách khác, cô thích Ngụy Dương bạn trai của Vương Yến. Cô muốn có được Ngụy Dương. Nhưng nếu Vương Yến ở đây, cô sẽ không bao giờ có được. Vậy nên cô liền nổi lên sát tâm!”Trương Tinh Tinh nhìn khắp nơi, sau đó nhìn Lộ Diêu Diêu, thấp giọng nói “Đúng là nói hươu nói vượn! Sao tôi có thể giết người? hơn nữa còn là bạn tốt của mình chứ!”“Vậy cô thừa nhận cô yêu thầm bạn trai của bạn thân mình à?”“Cô…”“Chuyện này không cần cô thừa nhận. Bởi vì sự thật là thế. Cái lần của Vương Yến mang vị chưa tới khách sạn bị tôi gặp được, tôi có nói một câu anh ta có thể ngủ lại, nhưng phải đăng ký thân phận, lúc đó mặt hai cô đều đỏ. Hồi nãy lúc tôi nói cô chăm sóc cho bạn trai của bạn thân mình, mặt cô cũng đỏ lên. Chỉ dựa vào hai cái này đã đủ chứng minh cô thích một người không nên thích, cho nên cô chột dạ. Như vậy, buổi tối hôm trước cô ngồi trên sa mạc khóc là vì cái gì? Khóc vì kỳ thật cô không muốn Vương Yến xảy ra chuyện? Vậy cô nói cho tôi cô ta đang ở đâu. Cô ta đã mất tích hơn hai ngày rồi.”Trương Tinh Tinh nhất thời không nói gì.“Tất cả mọi thứ đều chứng minh chuyện Vương Yến mất tích có liên quan tới cô, cô là người có hiệu nghiệm lớn nhất. Nếu cô không nói, tôi đành phải báo nguy. Tôi sẽ nói mọi chuyện từ nãy tới giờ cho cảnh sát. Cảnh sát sẽ đi điều tra càng rõ hơn tôi!”Trương Tinh Tinh lui về phía sau một bước, nói không nên lời, vẻ mặt khoảng lại không Diêu Diêu híp híp mắt, “Vương Yến rốt cuộc đang ở đâu? Đã chết rồi hay chỉ mất tích thôi?”Lộ Diêu Diêu thấy cô không nói lời nào, xoay người đi.“Bà chủ Lộ!” Trương Tinh Tinh cuống quýt gọi côi Diêu Diêu xoay người, chờ cô ta mở miệng.“Tôi không biết.” Trương Tinh Tinh lắc đầu, “Tôi không biết cô bây giờ cô ấy đang ở đâu, như thế nào rồi. Tại sao cô ấy mất tích Tôi cũng không biết. Tôi cũng chưa từng nghĩ tới việc hại cô ấy, cô ấy là bạn thân nhất của tôi.”“Nhưng mà?”“Nhưng mà… Nhưng mà tôi đã làm một việc…” Trương Tinh Tinh lộ ra vẻ hối hận.“Chuyện gì?”Trương Tinh Tinh nhớ lại “Hôm trước cô ấy có đi tìm Ngụy Dương, ai ngờ anh ấy lại lái xe vào sa mạc. Cô ấy rất tức giận, nói Ngụy Dương là người không biết quan tâm. Tôi vẫn luôn ở bên cạnh an ủi cô ấy. Tới buổi tối, cô ấy hết giận, nói muốn đi tìm Ngụy Dương, kéo tôi đi chung với cô ấy ngồi ngoài rìa sa mạc để chờ. Sau đó cô ấy đợi không được bao lâu thì nói muốn mướn xe đi vào sa mạc để có thể nhanh chóng gặp Ngụy Dương, làm anh kinh ngạc. Nhưng chúng tôi không có nhiều tiền nên cô muốn đi bộ thẳng vào sa mạc luôn. Vì vào buổi tối nên sa mạc không nóng, gió cát mùa hè cũng không lớn, không nguy hiểm. Cô ấy năn nỉ dữ quá nên tôi cũng đồng ý. Hai người chúng tôi cầm điện thoại chiếu đèn đi vào. Sau đó…”Lộ Diêu Diêu không nói gì, chờ cô ta tiếp tục Tinh Tinh lại nói “Sau đó đi mệt, cô ấy nói muốn nghỉ ngơi. Tôi kêu cô ấy ngồi dưới đất nghỉ ngơi chờ tôi đi một vòng thử xem. Nhưng tôi đi một hồi thì không trở lại, vòng đường khác đi về. Để cô ấy một mình ở đó. Ai ngờ cuối cùng cô ấy không trở về…”Lộ Diêu Diêu lập tức nói tiếp “Đi vào sa mạc chuyện nguy hiểm nhất là thiếu nước, lạc đường. Ban ngày còn dễ lạc đường, huống chi là buổi tối? Hơn nữa, hình như cô ấy cảm ứng phương hướng không tốt đúng không? Cô cũng biết điểm này.”Trương Tinh Tinh cắn môi, không phủ nhận. “Tôi chỉ là khó chịu, cô ấy tùy hứng như vậy nhưng vẫn có người thích. Tôi chỉ muốn cho cô nếm thử chút đau khổ, không nghĩ tới cô ấy không trở về. Tôi không muốn cô ấy xảy ra chuyện, cũng có đi tìm, nhưng không tìm được. Sau đó cô ấy vẫn không trở về, tôi cũng không dám nói cho người khác. Bà chủ Lộ, cô ấy sẽ không sao chứ?”“Cô hỏi tôi, sao tôi biết được?” Giọng Lộ Diêu Diêu lạnh như băng, “Cô để cô ấy lại ở đâu?”“Kỳ thật cũng không xa, chỉ cách chỗ hôm đó của người đi vào sa mạc khoảng hai km.”“Tinh Tinh…”Ngụy Dương không biết khi nào đã rời giường, đứng sau lưng Trương Tinh Tinh Tinh quay đầu lại, không biết nên nhìn Ngụy Dương thế nào.“Cô còn không nhanh chóng đi tìm người!” Lộ Diêu Diêu trầm giọng nhắc nhở Trương Tinh Tinh Tinh vẻ mặt không tha, nhưng cũng không biết nên đối mặt với Ngụy Dương như thế nào, xoay người ra khỏi phòng Diêu Diêu cũng xoay bóng dáng chạy nhanh trên hành lang bệnh vừa chạy ra khỏi cửa lớn của bệnh viện, di động của Lộ Diêu Diêu dồn dập mà vang lên. Cô tiếp điện thoại, giọng của Lục Tiểu Hổ vội vàng truyền đến.“Người nhà của Vương Yến gọi điện thoại tới, hỏi chúng ta tìm được người chưa.”“Chưa.” Lộ Diêu Diêu cúp điện thoại, nhớ lại số điện thoại của đội cứu hộ, lập tức gọi qua.“Tôi tìm đội trưởng Dương.”“Xin chào, đây là đội cứu viện, chúng tôi có thể hỗ trợ gì cho bạn?”Giọng của một người đàn ông truyền đến từ điện thoại.“Nói với đội trưởng Dương, có người mất tích trong sa mạc, vị trí cách cửa đông sa mạc khoảng 2 km.”Chỗ của buổi tối hôm đó là cửa đông vào sa mạc.*Người trong đội cứu viện đều đang ngủ, Dương Cảnh Thừa cũng không ngoại lệ. Nghe thấy tiếng chuông báo nguy vang lên, Dương Cảnh Thừa lập tức mở mắt, ngồi bật dậy, duỗi tay Cầm quần áo trên giá xuống mặc lên đội viên khác cũng chỉ cần hai phút là chuẩn bị ổn thoả.“Là cái tín hiệu cầu cứu của một người phụ nữ. Nói rõ là cần tìm anh. Số di động là 13*****.” đội viên tiếp điện thoại ngồi trên xe nói với Dương Cảnh nữ? Còn nói rõ là tìm anh?Dương Cảnh Thừa ghi nhớ lời này trong đầu, khởi động xe.“Ai, đội trưởng Dương, tờ giấy này vứt luôn sao?”“Không cần.”Nói xong, xe của Dương Cảnh Thừa đã lái ra ngoài. Triệu Tín, Lục Bạch, Hạo nhiên, Đại binh cũng theo sát phía sau.*Lộ Diêu Diêu chạy xe máy vào sa mạc, sau lưng chở theo Trương Tinh vừa vào sa mạc một hồi, Lộ Diêu Diêu đã nhìn thấy mấy chiếc xe của đội cứu viện, chiếc nào cũng mở đèn sáng Cảnh Thừa nói với Triệu Tín “Gọi cho dãy số này. 136***”Mới vừa nói xong, liền nghe thấy tiếng xe máy vang Diêu Diêu dừng xe kế bên xe của đội cứu viện, xuống xe, Trương Tinh Tinh cũng xuống theo.“Đội trưởng Dương.” Lộ Diêu Diêu vừa nhìn qua đã thấy Dương Cảnh Thừa đứng trong đám Cảnh Thừa nhìn người đang chậm rãi đi về phía anh, không nghĩ tới người xin giúp đỡ lại là giả có lời muốn nói Đội trưởng Dương không cẩn thận có được số điện thoại của Diêu Diêu, còn nhớ rất kỹ.

đội trưởng cùng nhau nói chuyện yêu đương đi