Mối quan hệ giữa Shark Bình - doanh nhân Đào Lan Hương - Phương Oanh trở thành tâm điểm dư luận những ngày qua. Trao đổi với PV Dân trí, ông Bình khẳng định mình không sai khi hẹn hò với Phương Oanh bởi "đã độc thân 2 năm".. Ông và vợ đã ký đơn đồng thuận ly hôn, thỏa thuận và thực hiện xong việc chia tài Sau khi chuyện hôn nhân trở thành đề tài thu hút nhiều người quan tâm, chị Đào Lan Hương - vợ của Shark Bình liên tục gặt hái thành công ở thương trường. Sáng nay tình cờ đọc được bài viết về chị Lan Hương, tự dưng mình lại nhớ đến câu nói vui của các cụ ngày Thời gian gần đây, nữ thứ Bánh Mì Ông Màu gây xúc động khi chia sẻ về cuộc sống hôn nhân lần thứ hai trải qua nhiều khó khăn của mình. Cụ thể: "Hai năm qua, với tôi, là quãng thời gian buồn bã, đau khổ, tủi nhục và đáng quên nhất trong cuộc đời. Cặp đôi vàng Kbiz có cuộc sống hôn nhân bình dị nhưng hạnh phúc. Sau khi công khai tình cảm, dù bận rộn quay phim nhưng Kim So Yeon và Lee Sang Woo luôn dành nhiều thời gian ở bên nhau. Có những hôm họ dành hẳn 15 tiếng để hẹn hò tại nhà hàng. Sau nửa năm hẹn hò, cặp đôi Lần đầu tiên nam diễn viên công khai chuyện ly hôn trên sóng truyền hình Những mâu thuẫn nhỏ nhặt trong cuộc sống hàng ngày dẫn đến những hờn ghen, giận dỗi ngày một lớn, khiến Lý Chí Huy và vợ cũ quyết định dừng lại sau 8 năm chung sống. Nam diễn viên nói thời điểm cả hai vừa giải quyết các thủ tục ly hôn cũng là lúc anh cảm thấy khó khăn nhất. 7w7Fm0. Kể từ hôm Thì Kỳ chạm mặt với Chu Mộ Thâm, về sau cũng không gặp lại anh nữa. Có những lúc rảnh rỗi, khó tránh khỏi lại nghĩ tới những lời nói của bà Chu. Thì Kỳ đang ngồi trong phòng làm việc suy nghĩ linh tinh, chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng cãi cọ. Cô đứng dậy rời khỏi phòng làm việc, chỗ quầy y tá đang có bảy, tám người vây quanh, những bệnh nhân ở trong phòng bệnh cũng bị động tĩnh bên ngoài làm cho tò mò, tụm năm tụm ba ở cửa phòng bệnh nhìn ra ngoài, miệng thỉnh thoảng lại to nhỏ gì đó với nhau. Một giọng phụ nữ hùng hùng hổ hổ truyền tới ""Mày đúng là cái đồ đê tiện không biết xấu hổ, lại dám câu dẫn chồng tao, đúng là con đĩ vô liêm sỉ."" Những người đang vây quanh ở quầy y tá nhìn thấy Thì Kỳ đi tới, liền tự động tránh sang hai bên nhường đường cho cô. Y tá đứng ở bên thấy Thì Kỳ thì như vớ được tâm phúc, rối rít chạy về phía Thì Kỳ, tố cáo người phụ nữ đang gây náo loạn kia vô lý tới mức nào. Mấy cô y tá khác tới can ngăn cũng đều bị người phụ nữ kia đánh bị thương, có người tóc tai đang gọn gàng cũng bị làm cho rũ rượi, mũ y tá ở trên đầu thì xiêu xiêu vẹo vẹo, còn có cô gái ở trên khuôn mặt trắng nõn in rõ ràng năm đốt ngón tay. Tằng Thiến đang bị người phụ nữ kia bứt tóc, khóe mắt bị mấy sợi tóc chọc vào làm cho ửng đỏ, quần áo xộc xệch, giày ở trên chân bị rơi ra một cái. Thì Kỳ nhíu mày lạnh lùng, quát lên ""Nơi này là bệnh viện, làm phiền không quấy rầy tới những bệnh nhân khác đang nghỉ ngơi."" Cô vừa dứt lời, đi tới kéo Tằng Thiến đứng dậy, người phụ nữ tóc ngắn kia vẫn không chịu buông tay, trừng mắt nhìn cô ""Cô là ai? Cô ta câu dẫn chồng tôi, lại không ngờ còn là y tá? Tôi khinh! Bề ngoài là thiên thần áo trắng, ai ngờ bên trong lại lẳng lơ như vậy."" ""Cô nói chuyện kiểu gì vậy?"" ""Tôi làm sao, cô chê tôi nói chuyện khó nghe? Vậy thì cũng đừng có làm ra cái chuyện hạ tiện như vậy."" Tằng Thiến nhìn Thì Kỳ lắc đầu, khóc sụt sịt nói, ""Thì Kỳ, mình căn bản không hề câu dẫn chồng cô ta, là chồng cô ta cứ gửi tin nhắn đến cho mình, nhưng mình hoàn toàn không quan tâm."" Người phụ nữ tóc ngắn nhổ một bãi nước bọt ""Mày nói láo! Mày không câu dẫn anh ấy? Mày không câu dẫn anh ấy thế làm sao anh ấy lại biết được số điện thoại của mày?"" Người phụ nữ tóc ngắn không phục, ngón tay ấn mạnh tới nỗi Tằng Thiến gào khóc, ""Con hồ ly tinh này, lại còn ở đây mà giả bộ làm Bạch Liên Hoa* à? Bà hôm nay sẽ lột sạch quần áo của mày, để xem mày từ nay về sau còn mặt mũi mà đi câu dẫn đàn ông nữa không."" *Bạch Liên Hoa Hoa sen trắng, nghĩa bóng dùng để chỉ những cô gái luôn tỏ ra trong sáng, ngây thơ, vô phụ nữ tóc ngắn vừa nói vừa muốn lột đồ của Tằng Thiến. Tình cảnh lúc này lại náo loạn lên, tới tận khi bảo vệ đi tới mới kết thúc được màn tranh chấp này. Người phụ nữ kia lúc gần đi, ngón tay còn chỉ vào Thì Kỳ, vênh váo hống hách ""Cô! Là Thì Kỳ đúng không? Tôi nhớ rồi."" Cuộc càn quấy vừa rồi đã khiến cho mái tóc đang gọn gàng của Thì Kỳ cũng bị rối loạn, dây buộc tóc cũng không biết đã bay đâu mất tiêu. Tằng Thiến ngồi bẹp xuống dưới đất, hai tay ôm vai cúi thấp đầu khóc, trên đất rải đầy bộ đồng phục y tá của cô. Mấy cô y tá khác cũng lần lượt tới an ủi Tằng Thiến, Thì Kỳ nhìn xung quanh, thấy vẫn còn những bệnh nhân tụm năm tụm ba không chịu rời đi, đem mấy lọn tóc xõa ở bên má vén gọn ra sau tai, nói ""Tất cả mọi người mau quay trở lại phòng bệnh đi."" Cô thở dài một hơi, đi lên mấy bước nhặt lại đồng phục y tá, lúc đứng dậy, ánh mắt vô ý quét tới thân hình đang đứng gần thang máy, cả người đều là một tây trang màu đen, thân hình nổi bật, tài giỏi phi phàm. Đã một tuần cô không nhìn thấy Chu Mộ Thâm. Thì Kỳ ngẩn người, nhìn mấy giây, sau đó thu lại ánh mắt làm như không có chuyện gì xảy ra. Tằng Thiến ngồi trên băng ghế, Thì Kỳ cầm lấy băng gạc bắt đầu lau vết thương cho khuôn mặt đẹp như vậy lại bị người phụ nữ kia hành hạ thành ra thế này. Tằng Thiến xuýt xoa ""Á. Đau... Thì Kỳ... đau chết mình mất."" Thì Kỳ bôi xong thuốc cho cô rồi mới hỏi ""Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy hả?"" Tằng Thiến oan uổng ""Mình nào có biết, cô ta còn chưa tìm hiểu rõ ngọn ngành đã nói mình câu dẫn chồng cô ta, chồng cô ta đúng là gửi cho mình một tin nhắn, nhưng mình không hề trả lời lại, cũng chưa từng đưa số điện thoại cho chồng cô ta. Cô ta cứ vậy chạy đến làm loạn, làm mình có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch."" Thì Kỳ đối với Tằng Thiến mặc dù không phải là hiểu rõ 100%, nhưng hai năm này sớm tối chung sống, cũng đủ để nhìn ra được tính cách của một người. Cô gái này tính tình mặc dù có chút tùy tiện, ngày thường làm việc có thể sẽ bát nháo một chút, nhưng đối với công việc vẫn luôn có giới hạn, hơn nữa, cô ấy cũng sẽ không bao giờ làm những việc trái nguyên tắc. Tằng Thiến thấy sắc mặt của Thì Kỳ nghiêm túc, liền ra vẻ đáng thương, hỏi ""Thì Kỳ, chẳng lẽ cậu không tin mình sao?"" Thì Kỳ liếc cô một cái, tay vặn nắp thuốc nước ""Cậu chẳng có cái lá gan đó."" Tằng Thiến cười hì hì, thấy trên gò má của Thì Kỳ có vết cào, nói ""Cửu âm bạch cốt trảo của bà cô đó thật lợi hại, cậu có muốn bôi ít thuốc không?"" Thì Kỳ giơ tay lên sờ sờ gò má, quả thật là có vết xước, cũng không sâu lắm nhưng sờ vào vẫn sẽ đau nhói, cô lắc đầu ""Không sao, qua mấy ngày là khỏi thôi."" Thì Kỳ mấy ngày vừa rồi liên tiếp trực đêm, hôm nay cuối cùng cũng có thể tan làm như bình thường. Mấy ngày nay mưa liên miên, cũng may, lúc chuẩn bị tan làm thì mưa liền ngừng, nhưng nhiệt độ vẫn rất thấp, còn có gió lạnh thổi, Thì Kỳ không chịu được bèn rụt cổ lại một cái. Cô đi bộ tới cổng bệnh viện, phía sau lại có tiếng còi xe vang lên, Thì Kỳ quay đầu liếc nhìn rồi đứng tránh sang bên cạnh nhường đường. Xe chạy tới nhưng lại dừng lại bên cạnh cô. Cửa kính xe được hạ xuống, để lộ ra gò má cao của người đàn ông. ""Tôi đưa cô về nhà."" Giọng nói của người đàn ông mang một ít giọng mũi, so với hôm cô ở phòng nước sôi lấy nước nghe lén anh nói chuyện điện thoại có chút bất đồng. Lúc đó giọng nói của anh trầm ấm, tuy có chút khàn khàn nhưng lại rất hấp dẫn. Trên mặt Thì Kỳ không có biểu hiện nào, nhưng bàn tay đang để ở trong túi áo của chiếc áo khoác đã nắm chặt lại. Cô lắc đầu, ánh mắt khẽ nhúc nhích, liếc về phía sau xe cách mấy trăm mét, thấy có người đang đi tới, cô hơi sửng sốt rồi nheo mắt lại chờ cho thấy rõ người nọ. Vốn là muốn nói ra lời cự tuyệt nhưng lời ra khỏi miệng lại liền chấp nhận, cô nói ""Cảm ơn."" Sau đó cô kéo cánh cửa bên ghế lái phụ ngồi vào. Sau khi lên xe, đi được một đoạn Thì Kỳ lại thấy hối hận, vừa nãy sao lại không ngồi ở ghế sau chứ. Giờ phút này ngồi ở vị trí bên cạnh người lái, cô không dám nhúc nhích chút nào, duy trì tư thế từ lúc lên xe tới giờ, sống lưng phía sau đã có chút ê ẩm. Lúc Thì Kỳ rời bệnh viện đã quên mang găng tay, lòng bàn tay vốn đang lạnh buốt, lúc này ở trên xe vì có lò sưởi mà đã ấm lên không ít. Không khí trong xe có chút yên tĩnh, lúc mới lên xe, sau khi anh hỏi địa chỉ nhà của cô xong thì hai người không còn nói thêm gì nữa. Cô cắn môi, đang suy nghĩ xem có nên tìm một vài đề tài để nói chuyện với anh hay không thì liền nghe thấy một vài tiếng ho nhẹ ở bên cạnh. Thì Kỳ nghiêng đầu nhìn, một tay người đàn ông vòng tay lái, bởi vì cánh tay của anh khá to nên lúc di chuyển đã làm lộ ra ống tay áo của chiếc sơ mi trắng bên trong bộ âu phục màu đen. Cánh tay còn lại thì khẽ nắm chặt, che ở bên miệng, đợi tới lúc cơn ho khan dừng lại, sau đó mới để lại xuống dưới đầu gối. Ánh mắt cô rơi xuống bàn tay anh, ngón tay thon dài, không to cũng không nhỏ, rất đều đặn, móng tay được cắt gọn sạch sẽ. Thì Kỳ cảm thấy đôi tay của anh rất đẹp, đẹp tới mức có thể so với đôi tay của bác sĩ Khoa ngoại. Thì Kỳ không biết là Chu Mộ Thâm rốt cuộc có còn nhớ cô hay không, dù sao cô cũng đã rời khỏi thành phố B này 9 năm rồi. Thì Kỳ hơi cúi đầu, hai đầu ngón tay níu lại một chỗ, biểu cảm trông rất ngây ngô. Người ngồi bên cạnh quả thật rất yên tĩnh, đúng lúc gặp đèn đỏ, Chu Mộ Thâm dừng xe, khẽ nghiêng đầu nhìn, thì thấy cô đang dựa đầu lên cửa kính xe ngủ say. Chu Mộ Thâm không khỏi lắc đầu bật cười, lúc vừa mới lên xe cô còn làm bộ dạng như sắp sửa lâm trận, sống lưng thẳng tắp, thật sự không nghĩ ra được bây giờ đã ngủ say như này rồi. Thì Kỳ đã nằm mơ, trong giấc mơ cô thấy mình khi đó vẫn còn đang ở thành phố B, ở phòng khách của nhà họ Chu, cô cùng với Chu Nghiêu Thành chơi trò chơi vào vai làm các vị rùa thần đang đánh nhau. Khi đó đang là giữa hè, ngoài cửa sổ là những cây ngô đồng đang rủ xuống, bên tường hiện lên những bóng cây đang đung đưa qua lại. Cô cùng với Chu Nghiêu Thành ngồi ở thềm gạch trước nhà, một người nắm quyền làm chủ trò chơi, còn cô mang theo chiếc lọc cọc kêu vang, luôn luôn đi song song bên cạnh Chu Nghiêu Thanh kêu to giọng. Trên màn hình TV là hai vị rùa thần đang xuất chiêu giết địch. Mỗi khi họ thành công thông qua một cấp độ, hai người sẽ lại nhìn nhau cười hi hi ha ha, vỗ tay chúc mừng. Thì Kỳ nhớ có một lần, cô đánh tới nỗi cả người mệt nhoài, liền nằm ở ghế sofa trong phòng khách nghỉ ngơi một lúc. Khi tỉnh lại, phòng khách rất yên tĩnh. Cô xoa xoa con mắt vẫn đang còn lim dim, mơ hồ đứng dậy, nhìn bốn phía lại không thấy bóng dáng của Chu Nghiêu Thanh đâu. Trên màn hình TV giao diện vẫn đang được tạm dừng, dưới sàn là hai bộ điều khiển trò chơi. Cô đi dép vào, sau đó đi ra tới cửa. Tay vừa mới chạm tới nắm cửa thì cửa đã bị người từ bên ngoài mở ra. Thì Kỳ không kịp tránh nên trán liền bị đập mạnh lên trên cánh cửa, lập tức kêu to một tiếng. Đợi tới khi cô đứng thẳng dậy, trước mắt chỉ thấy một màu trắng sáng, những chiếc cúc áo trong suốt rõ ràng, đôi mắt cô di chuyển lên phía trên của những chiếc cúc. Một khuôn mặt cực kỳ đẹp trai, cứ thế đập thẳng vào mắt cô, lông mày và lông mi đều rất rậm và dày. Ánh mắt vừa sâu vừa đen, anh nhìn cô nói một câu xin lỗi, giọng nhẹ nhàng, hỏi ""Em không sao chứ?"" Bởi vậy, khi Thì Kỳ tỉnh dậy vào lúc này, đập vào mắt cô là khuôn mặt đó nên đã khiến cô hoảng hốt trong chốc lát. Cô nghiêng đầu liếc nhìn ngoài cửa sổ, bây giờ mới để ý thì ra xe đã dừng ở tầng dưới của tiểu khu nơi cô sống. Thì Kỳ hơi mất tự nhiên vuốt vuốt tóc, theo thói quen cô đang muốn nói ra tên gọi khi xưa hay gọi, nhưng lời tới bên miệng lại thấy không thoải mái, liền thay đổi ""Anh Chu, cảm ơn anh."" Anh Chu? Chu Mộ Thâm nhíu mày nhưng cũng không nói gì, chỉ nhìn cô xuống xe đi vào bên trong. ~Hết chương 2~ Giới Thiệu Truyện Người dịch Giang Hạ * Văn án Nhắc đến Thì Kỳ, ấn tượng duy nhất của Chu Mộ Thâm về cô gái này chính là việc cô ấy tự nhiên mà ngủ trên vai anh, dựa đầu lên là ngáy khò khò, đã thế còn kèm thêm một đống nước miếng khuyến mãi trên áo. Nhân vật chính Chu Mộ Thâm, Thì Kỳ. Nhân vật phụ Bề trên Bà Chu Chu lão phu nhân, Ông Thì, Vu Tiền Chí, Thì Nhàn Vân, Hà Đông Cẩm, Chu Trạch Châu, Trình Tâm Nhu,... Bề dưới Kiều Duật Kiều tam nhi, Kiều Chi Cẩn, Chu Nghiêu Thanh, Thẩm Kỳ Ngộ, Thẩm Trường Mi, Tằng Thiến, Ngụy Tiểu Dạ, Hứa Tích, Tô Lộ, Trình Diệc Ca, Tống Hoài Nam, Chương Trí Viễn,... Chu Mộ Thâm nắm chặt điện thoại di động trong tay, nghe những âm thanh ""tít tít"" ở đầu bên kia, trong lòng nghĩ cô gái này còn quan tâm tới mình như vậy, khóe miệng khẽ cong lên, sau đó đem điện thoại bỏ lại vào trong túi áo. Kiều tam nhi chẳng biết từ lúc nào đã đi tới đứng đằng sau lưng anh ""Lão đại, người vừa gọi điện thoại tới chắc là em gái Thì Kỳ à?"" Chu Mộ Thâm nhìn anh ấy, nói ""Cậu có thể đừng nhàn rỗi tới mức đấy được không? Chuyện quan trọng thì không lo làm, suốt ngày chỉ thích đi nghe lén điện thoại của người khác thôi à?"" Kiều tam nhi lấy ra bao thuốc lá, đưa cho Chu Mộ Thâm một điếu, cười đùa ""Sao anh có thể nói thế chứ, anh à, em đây chẳng phải là đang quan tâm đến vấn đề cá nhân của anh hay sao?"" Chu Mộ Thâm chẳng thèm để ý đến anh ấy nữa, cúi đầu châm lửa. Kiều tam nhi mặc kệ, đứng dựa lưng vào lan can cửa sổ, vẫn như cũ nói lên quan điểm của mình ""Em thấy, em gái Thì Kỳ này cũng không tệ, tuy rằng nhìn cô ấy có chút yên tĩnh, nhưng cũng là người hiểu biết lý lẽ, không phải là kiểu con gái thích ra vẻ."" ... Ngày thứ hai kể từ khi Thì Kỳ trở về phương Nam, cô quyết định sẽ đi thăm một người thầy khi còn là nghiên cứu sinh. Cô là nghiên cứu sinh, học ở Đại học Y, thuộc Hệ chính quy của thành phố Z. Ôn Lương Hành - là chuyên gia nổi tiếng trong ngành chỉnh hình, mặc dù bây giờ đã không còn khám bệnh nữa, nhưng vẫn có rất nhiều người đến thăm hỏi. Ông Ôn với ông Thì lại còn là bạn, hai người tuổi tác cũng không chênh lệch nhau là bao. Năm đó, vào lúc Thì Kỳ báo danh, ông Ôn đã chỉ chọn lấy hai người trong số hơn 50 người, chỉ có Thì Kỳ và một nam sinh người phương Bắc là được nhận vào trong đội ngũ của ông Ôn. Buổi sáng, Thì Kỳ tắm xong mới đi ra khỏi phòng ngủ. Ông Thì đang ở ngoài ban công chăm sóc hoa cỏ. Nghe thấy tiếng, nhưng ông Thì cũng không quay đầu lại, tiếp tục cắt sửa cành lá cho mấy chậu hoa, ""Cháo đang nấu ở trong nồi, cháu mau ăn trước đi."" Thì Kỳ "Vâng" một câu, vào trong bếp múc một bát cháo nhỏ đi ra, sau đó lấy một ít thức ăn trộn vào ăn cùng. Lúc ông ngoại chăm sóc xong mấy bảo bối kia thì đi vào, cầm khăn tay lên lau tay, nói ""Đợi lát nữa cháu đi thăm ông Ôn luôn chứ?"" Thì Kỳ vẫn còn đang nhai thức ăn trong miệng, ậm ờ nói ""Cháu định chiều nay sẽ đi."" Ông Thì dặn dò cô ""Vậy cháu nhớ mua một ít quà rồi hẵng qua đó, không được đi tay không đâu đấy."" Thì Kỳ bắt đầu đi từ lúc 2 giờ chiều, muốn tới được huyện Bán Quất phải mất hơn 1 tiếng đồng hồ đi xe. Ông Ôn sống ở một tiểu khu cũ của huyện Bán Quất, là một vùng thủy hương nổi danh đã lâu. Phong cách cổ xưa, yên tĩnh, là một nơi cực tốt để an dưỡng tuổi già. Người ở trong này tuy là những ông lão, nhưng lai lịch thì không hề tầm thường. Cánh cửa gỗ màu đỏ đang mở, trong sân có đặt mấy bình sứ được tráng men, bên trong có nuôi cá chép. Ông Ôn đưa lưng lại với cánh cửa, trong miệng vừa ngâm nga một điệu khúc dân gian vừa cho cá ăn. Thì Kỳ đang định lên tiếng thì ông Ôn như cảm nhận được có người ở phía sau, nên quay người lại, nhìn thấy hoá ra là Thì Kỳ, ông cười nói ""Về rồi đấy à?"" Thì Kỳ trả lời ""Vâng, cháu mới về ngày hôm qua ạ, nhân tiện hôm nay qua thăm ông một chút."" Ông Ôn gọi cô ""Xem xem lão già như ông này, làm phiền cháu rồi, mau lại đây, vào trong rồi nói."" Lại nhìn thấy túi quà trong tay Thì Kỳ ""Lại còn mang cả đồ tới nữa, chắc lại là ông ngoại cháu căn dặn chứ gì? Thật là, cái lão già này...."" Thì Kỳ đi theo ông Ôn vào trong nhà, ông Ôn gọi người tới rót trà cho Thì Kỳ, sau đó hỏi tới công việc ở Hưng Hoa của cô. Trò chuyện mới được mấy câu, vậy mà chớp mắt liền đã thấy tới giờ ăn cơm, ông Ôn vốn muốn giữ Thì Kỳ ở lại ăn cơm tối, nhưng Thì Kỳ nghĩ tới ông ngoại còn đang ở nhà một mình, ông Ôn cũng nghĩ tới điều này nên cũng không ép cô ở lại nữa, sai người đưa Thì Kỳ trở về. Lúc tới nơi, Thì Kỳ cúi đầu nói cảm ơn rồi mở cửa xuống xe, còn chưa đi được mấy bước thì thấy bên dưới có đậu một chiếc xe con. Hàng xóm đang xuống dưới đổ rác – dì Từ nhìn thấy Thì Kỳ, liền nhanh mồm nói mấy câu ""Thì Kỳ đấy à, cháu về từ lúc nào vậy?"" Thì Kỳ nói ""Cháu mới về hôm qua ạ."" Dì Từ gật đầu một cái, trông như còn muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Thì Kỳ trong lòng buồn bực ""Dì Từ, dì có điều gì muốn nói với cháu à?" Dì Từ nhìn lên trên một chút, chỉ chỉ ""Bố cháu tới, vừa mới lên trên thôi, tay còn xách túi lớn túi nhỏ, dì thấy mấy thứ đó không rẻ đâu."" Thì Kỳ không nói gì, dì Từ cũng đã sống ở đây rất lâu rồi, là hàng xóm, nên đối với những chuyện trước đây đều biết rõ ràng. Nhìn sắc mặt của Thì Kỳ, thấy cô không lên tiếng liền cười ha ha mấy cái sau đó đi lên trên. Thì Kỳ đứng im tại chỗ, ngước mắt nhìn lên, suy nghĩ rồi xoay người rời khỏi tiểu khu, đối diện với tiểu khu có một quán café. Cô vừa mới ngồi xuống được 2 phút, gọi đồ uống xong, liền nhận được điện thoại của ông Thì, hỏi cô khi nào thì về nhà. Thì Kỳ bịa ra một lý do, ông Thì nghe xong cũng không nói thêm gì khác. Ông Thì cúp điện thoại, Vu Tiền Chí tha thiết nhìn ông Thì hỏi ""Bố, con bé nói thế nào?"" Cho dù Vu Tiền Chí với Thì Nhàn Vân đã ly hôn nhiều năm như vậy rồi, nhưng ông đối đãi với ông Thì vẫn luôn như xưa. Hoặc có thể nói, đối đãi với ông Thì so với trước kia còn càng kính trọng, càng để tâm hơn vạn phần. Nói thế nào thì bản thân mình cũng là người sai, Thì Nhàn Vân khi ấy vì bệnh mà qua đời, ông không thông suốt thì còn ai có thể thông suốt nữa đây, ông Thì chỉ có duy nhất một người con gái này mà thôi. Mà khi đối mặt với ông Thì, Vu Tiền Chí ít nhiều gì vẫn có chút áy náy, ngoài áy náy ra còn có phần cảm kích. Lúc đầu khi kết hôn với Thì Nhàn Vân, có ông Thì ở bên cạnh, đã thề thốt bên A sẽ đảm bảo đủ các kiểu không thiếu điều gì. Vậy mà tới khi ly hôn, ông Thì cũng chưa từng nói qua một câu nặng lời. Căn bản là ông Thì cũng không muốn làm quá căng với Vu Tiền Chí, ông chỉ có một số cân nhắc. Thứ nhất, ông đối với chuyện này cũng coi như thấu hiểu, bởi vì nhân tính khó nắm bắt. Thứ hai là vì Thì Kỳ, lão già như ông sống cũng chẳng còn được bao lâu nữa, từ nay về sau, nếu cháu gái có chuyện gì thì vẫn còn có người tốt chăm sóc. Ông Thì hiểu được suy nghĩ của cháu gái mình, cười nói ""Con bé nói vô tình gặp được bạn học chung thời đại học, bị người ta lôi đi ôn lại chuyện xưa rồi, hiện tại không thể về được."" Vu Tiền Chí là người như nào chứ, sao có thể nghe không hiểu được, cũng biết là ông Thì đã tìm cho mình đường lui nên thuận tiện nói ""Là vậy ạ, vậy thì đành đợi tới khi con bé quay về thành phố B, con lại tìm thời gian gặp con bé nói chuyện."" Vu Tiền Chí ngồi trò chuyện với ông Thì một lúc, lại hỏi tới tình hình sức khỏe của ông, trò chuyện tới khi thấy không còn gì để nói nữa mới rời đi. Thì Kỳ ngồi ở vị trí gần cửa sổ uống café, thẳng ngay với cửa tiểu khu, vừa nhìn thấy chiếc xe con còn đậu ở bên trong đã lái xe rời đi, lúc này cô mới đi ra khỏi cửa tiệm. Vu Tiền Chí chân trước vừa mới rời đi, Thì Kỳ chân sau đã trở về nhà. Ông Thì giơ tay lên chỉ chỉ Thì Kỳ, không biết phải nói như thế nào ""Con đúng là..."" Thì Kỳ không quan tâm, liếc nhìn đống quà để trên mặt bàn, không mặn không nhạt nói ""Bí thư Vu vung tay cũng hào phóng thật đấy, ông ngoại, ông đoán xem mấy cái thứ này có sạch sẽ hay không?"" Ông Thì nghiêm mặt ""Đừng nói bậy bạ."" Thì Kỳ bĩu môi một cái ""Ông ngoại, ngày mai chúng ta ăn gì đây ạ?"" Ngày mai là giao thừa, sáng nay lúc Thì Kỳ thức dậy, đã cùng ông ngoại đi tới chợ bán thức ăn ở gần đó mua đồ. Nơi này tuy không nhỏ nhưng ngày mai dù sao cũng là giao thừa cho nên sẽ không có ai buôn bán. Sáng nay, hai người đã mua không ít nguyên liệu nấu ăn, ông Thì thương cháu gái cho nên đã suy nghĩ sẽ nấu thật nhiều món ăn mà cô thích. Từ ngày Thì Nhàn Vân rời đi, mấy năm nay đến tết cũng chỉ có hai ông cháu, bầu không khí tết không thể nào so sánh được với một đại gia đình tụ họp, suy cho cùng vẫn là quá thiếu hơi người. Ngày hôm sau, Thì Kỳ dậy rất sớm, đánh răng rửa mặt xong sau đó đi ra khỏi phòng ngủ. Hai ông cháu ăn xong chè bánh trôi, ông Thì đưa phong bao lì xì cho Thì Kỳ. Như nhà người khác, trẻ con một khi đã tới 18 tuổi thì sẽ không được nhận lì xì nữa. Ông Thì cũng đã nhiều năm rồi, mỗi khi tới dịp tết sẽ vẫn luôn một mực lì xì cho Thì Kỳ, nói rằng đây là để may mắn thuận lợi cho một năm mới. Thì Kỳ cũng đã len lén chuẩn bị một chút cho ông Thì. Ông Thì cầm lấy phong bao lì xì, thở dài nói ""Không nghĩ tới ông còn có thể nhận được lì xì từ cháu gái cơ đấy."" Bên ngoài có tiếng bắn pháo hoa, Thì Kỳ với ông Thì đem câu đối chữ Phúc mua được ngày hôm qua ra cắt rồi dán lên trên tường. Đến buổi chiều, hai ông cháu lại đem nguyên liệu thức ăn ở trong tủ lạnh ra ngoài để xử lý. Ông Thì làm đầu bếp, còn Thì Kỳ đứng bên cạnh làm trợ thủ đắc lực. Hai ông cháu vừa làm vừa cười đùa nói chuyện, bên ngoài, âm thanh của pháo hoa vẫn đùng đùng, cũng coi như là có mùi vị của một năm mới. Thì Kỳ đang rửa rau, trong đầu nghĩ đợi lát nữa sẽ gọi điện thoại cho Chu Mộ Thâm, dù sao cũng qua năm mới rồi phải chúc anh mấy câu mới được. Đến khoảng 4, 5 giờ chiều, Thì Kỳ với ông ngoại cũng đã ăn xong cơm giao thừa, hai ông cháu mặc áo khoác ra ngoài đi dạo. Trong tiểu khu, qua năm mới vì để có bầu không khí nên bên ngoài nhà nào cũng treo đèn lồng, treo cờ Trung Quốc màu đỏ sậm, giăng đèn kết hoa, cảm giác rất ấm áp. Buổi tối, trong tiểu khu có hoạt động liên hoan, đều do mấy chủ sở hữu của tiểu khu liên hợp tổ chức, người lớn trẻ nhỏ đều tham gia đông đảo. Loa đài cũng được mang tới đầy đủ, trên loa đang phát bài hát chúc mừng năm mới, rất náo nhiệt. Lúc còn nhỏ, thường hay mong tới dịp tết, khi ấy cách nghĩ rất đơn giản, muốn được mua quần áo mới, muốn được ăn một bữa tiệc lớn. Sau này khi lớn lên, đối với những ngày lễ như vậy so với lúc nhỏ không còn thích thú mấy nữa, đã phai nhạt đi rất nhiều, không biết có phải là do trải qua quá nhiều chuyện, nên lòng người càng ngày càng trở nên phức tạp hơn hay không. Hai ông cháu ở bên ngoài đi hết mấy vòng, thấy thời gian cũng đã kha khá, cũng nên trở về nhà xem tiết mục Lễ hội mùa xuân rồi. Ông Thì ngồi vào tới trong nhà là lúc 9 giờ tối, không chịu nổi nữa, mệt mỏi rã rời, liền về phòng mình nghỉ ngơi. Thì Kỳ cũng không có hứng thú mấy với cái tiết mục đầu xuân này lắm, ngồi một mình một lúc thấy không thú vị gì liền tắt TV, đang định gọi điện thoại cho Chu Mộ Thâm chúc mừng năm mới thì thấy điện thoại của Chu Mộ Thâm đã gọi tới rồi. Thì Kỳ nhận máy, phía bên kia rất yên tĩnh, Thì Kỳ đang muốn mở miệng nói thì thấy Chu Mộ Thâm đã lên tiếng trước ""Thì Kỳ."" Thì Kỳ "Ừm" khẽ một tiếng. Một lúc lâu sau, cô nghe thấy Chu Mộ Thâm nói một câu ""Đợi em trở về, chúng ta kết hôn nhé." ~Hết chương 12~ Ngôn Tình Nguồn Người dịch Giang Hạ 51,900 Hoàn Thành 001615 24/07/2020 Đánh giá từ 7 lượt Tác giả Khôi Tiểu Thường Cá Vàng Nghe Sấm vừa cho ra tác phẩm ngôn tình đầu tay mang tên Cuộc Hôn Nhân Lúc Bình Minh. Đây là một bộ truyện bình thường, không đặc sắc cũng không quá cao trào. Truyện chủ yếu xoay quanh về hai nhân vật nữ chính tự tôn cao, ương bướng, nam chính nhu nhược, lạnh lạnh nhạt nhạt. Nếu bạn muốn tìm một bộ truyện tâm đắc thì không nên chọn bộ này. Văn án Nhắc đến Thì Kỳ, ấn tượng duy nhất của Chu Mộ Thâm về cô gái ấy chính là việc tự nhiên cô ngủ trên vai anh, dựa đầu lên là ngáy khò khò, đã thế còn kèm thêm một đống nước miếng khuyến mãi trên vật chính Chu Mộ Thâm, Thì Kỳ. Nhân vật phụ - Bề trên Bà Chu Chu lão phu nhân, Ông Thì, Vu Tiền Chí, Thì Nhàn Vân, Hà Đông Cẩm, Chu Trạch Châu, Trình Tâm Nhu,... - Bề dưới Kiều Duật Kiều tam nhi, Kiều Chi Cẩn, Chu Nghiêu Thanh, Thẩm Kỳ Ngộ, Thẩm Trường Mi, Tằng Thiến, Ngụy Tiểu Dạ, Hứa Tích, Tô Lộ, Trình Diệc Ca, Tống Hoài Nam, Chương Trí Viễn,... Người dịch Giang Hạ*Văn ánNhắc đến Thì Kỳ, ấn tượng duy nhất của Chu Mộ Thâm về cô gái này chính là việc cô ấy tự nhiên mà ngủ trên vai anh, dựa đầu lên là ngáy khò khò, đã thế còn kèm thêm một đống nước miếng khuyến mãi trên vật chính Chu Mộ Thâm, Thì vật phụ- Bề trên Bà Chu Chu lão phu nhân, Ông Thì, Vu Tiền Chí, Thì Nhàn Vân, Hà Đông Cẩm, Chu Trạch Châu, Trình Tâm Nhu,...- Bề dưới Kiều Duật Kiều tam nhi, Kiều Chi Cẩn, Chu Nghiêu Thanh, Thẩm Kỳ Ngộ, Thẩm Trường Mi, Tằng Thiến, Ngụy Tiểu Dạ, Hứa Tích, Tô Lộ, Trình Diệc Ca, Tống Hoài Nam, Chương Trí Viễn,...

cuộc hôn nhân lúc bình minh