Có đi trọn kiếp người cũng chẳng tìm đâu ra tình cảm nào bao la bất tận như tình mẫu tử. Bạn có thể yêu tha thiết người này, mến thương sâu đậm người kia, gắn bó và quyến luyến lâu dài với một ai đó khác nhưng tất cả đều có thể quay lưng với bạn bất ngờ. Không ngờ, mẹ tôi khóc sau lưng chúng tôi - hôm đó là thứ bảy. Sáng hôm sau, chú Thành ghé apartment chở chúng tôi đi chơi như chú hứa. Hai chị em tôi xin qua cây xăng - sát bên apartment mua kẹo để mang theo ăn. Mẹ tôi đang chuẩn bị đi làm, mẹ tôi đi làm liên tu bất tận… Ngày bố mẹ ra tòa ly hôn và mẹ kéo vali ra đi, bên ngoài đường đã có một chiếc ô tô đợi sẵn, trong xe là nhân tình của mẹ. Bố ôm tôi vào lòng, hai bố con cùng nhau khóc òa, kể từ hôm đó bố đắm chìm trong rượu chè không ngó ngàng gì đến tôi nữa. Ăn xong chùi mép - Phi Cô Nương. Anh phiền não: "Tôi đã yêu một người, nhưng mà không biết nói thế nào với cô ấy.". Tôi đề nghị: "Đơn giản thôi mà! Không phải cứ nói thẳng với cô ấy "Anh yêu em" là được sao?". Anh rầu rĩ: "Thế nhưng mà…. Tôi sợ cô ấy Không có bánh, ừ thì đẩy bộ. Đẩy giữa rừng sâu bụng đói meo. Chưa cần ăn, móc ra lon bò húc. Nốc một hơi lại đi tiếp thôi. Không có bánh, ừ thì đẩy mệt. Mũi thở phì phò như con bò. Chưa cần nghỉ, đẩy trăm cây số nữa. Đẩy xong ta về ngủ một hơi. Những chiếc xe XbkAHCb. Bài hát Đường Xưa Lối Cũ - Như Quỳnh Đường xưa lối cũ Có bóng tre, bóng tre che thôn nghèo Đường xưa lối cũ Có ánh trăng, ánh trăng soi đường đi Đường xưa lối cũ Có tiếng ca, tiếng ca trên sông dài Đường xưa lối cũ Có tiếng tiêu, tiếng tiêu ru lòng ai Đường xưa lối cũ Có em tôi tóc xanh bay mơ màng Đường chiều dịu nắng Bóng em đi, áo nâu in đường trăng Đường xưa lối cũ Có mẹ tôi Run run trông hôn hoàng Lòng già thương nhớ Nhớ đến tôi Lom khom đi tìm con Khi tôi về bồi hồi trong nắng Tưởng gặp người em hân hoan đứng đón anh về Nào ngờ người em sang ngang khi xuân chưa tàn Con đò nào đây, đưa em tôi vào xa vắng Khi tôi về, nghẹn ngào trong nắng Tưởng gặp mẹ tôi rưng rưng đứng đón con về Nào ngờ mẹ tôi ra đi bên kia cuộc đời Không lời biệt ly cuối cùng trườc khi phân kỳ Chạnh lòng thương nhớ Những phút xưa, phút xưa xưa qua rồi Lạnh lùng tưởng nhớ Bóng dáng ai, in sâu trong lòng tôi Đừơng xưa còn đó Nắng vẫn lên, vẫn trăng treo ven đồi Mà hình bóng cũ, thiếu trong tôi Mỗi khi nghe chiều rơi Một trong những bản nhạc mà khi nhắc đến nhạc sĩ Hoàng Thi Thơ, người ta không thể không nhớ đến, đó là Đường Xưa Lối Cũ. Trong tờ nhạc xuất bản trước 1975, đề bút dưới tựa đề của bài hát này, nhạc sĩ đã ghi “Kính tặng Mẹ và tặng Em”. Từ khi ra đời cho đến nay, bài hát đã được nhiều người yêu thích, dễ đi vào lòng thính giả nhờ những giai điệu và ca từ buồn thương tiếc nhớ về hình bóng của những người thân yêu đã không còn nữa trên lối cũ về làng xưa. Bài hát này được nhạc sĩ Hoàng Thi Thơ sáng tác khi ông trở về làng Bích Khê ở Quảng Trị sau nhiều năm xa cách vì đất nước loạn lạc. Lúc sinh thời, nhạc sĩ Hoàng Thi Thơ từng nói rằng hầu hết những ca khúc mà ông sáng tác đều dựa trên những câu chuyện có thực, và Đường Xưa Lối Cũ là một bài hát như vậy. Những hình ảnh, khung cảnh, con người, cảm xúc trong đó hoàn toàn chân thực, tái hiện được một phần đời của tác giả bài hát. Năm 1999, trên Paris By Night 47, nhạc sĩ đã kể về xuất xứ bài hát như sau “Tôi được sinh trưởng trong một ngôi làng rất nhỏ bé, nhưng rất thơ mộng, đó là làng Bích Khê. Ngôi làng đã cho tôi những hình ảnh không bao giờ xóa nhòa trong lòng tôi, trong tâm khảm tôi, và trong cả cuộc đời tôi. Đó là những hình ảnh về hàng tre xanh ngát, có con sông Thạch Hãn rất thơ mộng, và trong làng có một cánh rừng, có những lúc trăng treo trên đồi rất đẹp. Đặc biệt là ở đó còn có hình ảnh mẹ và em gái của tôi. Nhưng trong cuộc đời, chúng ta không bao giờ cứ bám chặt lấy làng quê hoài được, nhất là vào hoàn cảnh thời cuộc lúc đó, cho dù nó có thơ mộng biết bao nhiêu. Rồi tôi bỏ nhà đi kháng ᴄhιến 10 năm, vẫn cứ ôm theo hình ảnh đó mãi trong lòng trên suốt những nẻo đường xa nhà. Một lần có cơ hội được trở về, trong lòng tôi cứ tưởng là khi trở lại thì hàng tre vẫn xanh, con sông thạch Hãn vẫn đẹp, cái đồi đó vẫn nên thơ, và nhất là mẹ tôi vẫn còn đó đón tôi về, em tôi đợi chờ tôi về rồi mới sang ngang. Nhưng khi tôi về thì mẹ tôi không còn nữa, đã qua bên kia thế giới, còn em tôi thì đã sang ngang. Đó chính là những giọt nước mắt chảy dài trong cuộc đời tôi…” Đường xưa lối cũ, có bóng tre, bóng tre che thôn nghèo Đường xưa lối cũ, có ánh trăng, ánh trăng soi đường đi Đường xưa lối cũ, có tiếng ca, tiếng ca trên sông dài Đường xưa lối cũ, có tiếng tiêu, tiếng tiêu ru lòng ai Đường xưa lối cũ, có em tôi tóc xanh bay mơ màng Đường chiều dịu nắng, bóng em đi áo nâu in đường trăng Đường xưa lối cũ, có mẹ tôi run run trong hôn hoàng Lòng già thương nhớ, nhớ đến tôi, lom khom đi tìm con Khi tôi về, bồi hồi trong nắng Tưởng gặp người em hân hoan đứng đón anh về Nào ngờ người em sang ngang khi xuân chưa tàn Con đò nào đây đưa em tôi vào xa vắng… Khi tôi về, nghẹn ngào trong nắng Tưởng gặp mẹ tôi rưng rưng đứng đón con về Nào ngờ mẹ tôi ra đi bên kia cuộc đời Không lời biệt ly cuối cùng trước khi phân kỳ. Chạnh lòng thương nhớ những phút xưa, phút xưa qua qua rồi Lạnh lùng tưởng nhớ bóng dáng ai in sâu trong lòng tôi Đường xưa còn đó, nắng vẫn lên, vẫn trăng treo ven đồi Mà hình bóng cũ, thiếu trong tôi mỗi khi nghe chiều rơi… Click để nghe Mỹ Thể hát Đường Xưa Lối Cũ trước 1975 Trong bài hát có câu Nào ngờ người em sang ngang khi xuân chưa tàn… lâu nay đã có nhiều người tưởng rằng nhạc sĩ nói về nỗi buồn người yêu sang ngang, tuy nhiên theo chính lời kể của nhạc sĩ bên trên, thì đó là người em gái yêu dấu của ông, đã lấy chồng biệt xứ trong hoàn cảnh đất nước đã chia đôi. Nhạc sĩ Hoàng Thi Thơ sinh năm 1929, vào năm 1945, lúc đang theo học trường Khải Định nay là Quốc Học Huế thì ông bỏ học để tham gia đoàn văn nghệ Quảng Trị do nhạc sĩ Nguyễn Hữu Ba làm trưởng đoàn, rồi sau đó tham gia Việt Minh, công tác ở đoàn tuyên truyền, làm phóng viên và biên tập viên báo Cứu Quốc ở liên khu 4. Tại Hà Tĩnh của liên khu 4, ông theo học trường Huỳnh Thúc Kháng để tiếp tục chương trình phổ thông đang bỏ dở, chính tại đây ông đã gặp và yêu một người bạn học là Tân Nhân, cũng là một ca sĩ đang tham gia đoàn văn công mặt trận Bình Trị Thiên. Năm 1951, Hoàng Thi Thơ về Huế thăm gia đình người anh ruột, với mục đích là muốn xin gia đình người anh một số tiền để trở lại vùng kháng ᴄhιến, dự định sau đó đưa người yêu ra Hà Nội để theo học trường Văn Khoa ở đây. Tuy nhiên, thời cuộc lúc đó rất phức tạp, gia đình đã giữ Hoàng Thi Thơ ở lại và khuyên là không nên trở ra ᴄhιến khu, mặc dù ông rất nôn nóng muốn quay lại với người yêu. Cuối cùng thì ông cũng xiêu lòng trước những lời khuyên nhủ của những người thân và quyết định vào Sài Gòn cùng 2 người cháu mà ông xem như là con ruột, đó là là nghệ sĩ Hoàng Thi Thao và tỉ phú Hoàng Kiều hiện nay. Người yêu của Hoàng Thi Thơ là Tân Nhân thì vẫn ở lại vùng kháng ᴄhιến, rồi trở thành một ca sĩ nhạc đỏ huyền thoại ở miền Bắc sau khi đất nước chia đôi. Kể từ đó coi như hai người chia tay nhau và không còn sự liên hệ chính thức nào nữa. Tại Sài Gòn, Hoàng Thi Thơ kết hôn cùng với nữ ca sĩ xinh đẹp Thúy Nga năm 1957 rồi trở về thăm quê là làng Bích Khê ở Quảng Trị năm 1958. Đó là lần đầu tiên ông được về lại quê xưa sau nhiều năm xa cách, trở thành nguồn cảm xúc để sáng tác ca khúc bất hủ Đường Xưa Lối Cũ vào mùa Đông năm 1958. Click để nghe Thái Thanh hát Đường Xưa Lối Cũ Bài Đông Kha Bản quyền bài viết của Đông Kha Một trong những bản nhạc mà khi nhắc đến nhạc sĩ Hoàng Thi Thơ, người ta không thể không nhớ đến, đó là Đường Xưa Lối Cũ. Trong tờ nhạc xuất bản trước 1975, đề bút dưới tựa đề của bài hát này, nhạc sĩ đã ghi “Kính tặng Mẹ và tặng Em”. Từ khi ra đời cho đến nay, bài hát đã được nhiều người yêu thích, dễ đi vào lòng thính giả nhờ những giai điệu và ca từ buồn thương tiếc nhớ về hình bóng của những người thân yêu đã không còn nữa trên lối cũ về làng xưa. Bài hát này được nhạc sĩ Hoàng Thi Thơ sáng tác khi ông trở về làng Bích Khê ở Quảng Trị sau nhiều năm xa cách vì đất nước loạn lạc. Lúc sinh thời, nhạc sĩ Hoàng Thi Thơ từng nói rằng hầu hết những ca khúc mà ông sáng tác đều dựa trên những câu chuyện có thực, và Đường Xưa Lối Cũ là một bài hát như vậy. Những hình ảnh, khung cảnh, con người, cảm xúc trong đó hoàn toàn chân thực, tái hiện được một phần đời của tác giả bài hát. Năm 1999, trên Paris By Night 47, nhạc sĩ đã kể về xuất xứ bài hát như sau Đó là những hình ảnh về hàng tre xanh ngát, có con sông Thạch Hãn rất thơ mộng, và trong làng có một cánh rừng, có những lúc trăng treo trên đồi rất đẹp. Đặc biệt là ở đó còn có hình ảnh mẹ và em gái của tôi. Nhưng trong cuộc đời, chúng ta không bao giờ cứ bám chặt lấy làng quê hoài được, nhất là vào hoàn cảnh thời cuộc lúc đó, cho dù nó có thơ mộng biết bao nhiêu. Rồi tôi bỏ nhà đi kháng ᴄhιến 10 năm, vẫn cứ ôm theo hình ảnh đó mãi trong lòng trên suốt những nẻo đường xa nhà. Một lần có cơ hội được trở về, trong lòng tôi cứ tưởng là khi trở lại thì hàng tre vẫn xanh, con sông thạch Hãn vẫn đẹp, cái đồi đó vẫn nên thơ, và nhất là mẹ tôi vẫn còn đó đón tôi về, em tôi đợi chờ tôi về rồi mới sang ngang. Nhưng khi tôi về thì mẹ tôi không còn nữa, đã qua bên kia thế giới, còn em tôi thì đã sang ngang. Đó chính là những giọt nước mắt chảy dài trong cuộc đời tôi…” Đường xưa lối cũ, có em tôi tóc xanh bay mơ màngĐường chiều dịu nắng, bóng em đi áo nâu in đường trăngĐường xưa lối cũ, có mẹ tôi run run trong hôn hoàngLòng già thương nhớ, nhớ đến tôi, lom khom đi tìm con Khi tôi về, bồi hồi trong nắngTưởng gặp người em hân hoan đứng đón anh vềNào ngờ người em sang ngang khi xuân chưa tànCon đò nào đây đưa em tôi vào xa vắng… Khi tôi về, nghẹn ngào trong nắngTưởng gặp mẹ tôi rưng rưng đứng đón con vềNào ngờ mẹ tôi ra đi bên kia cuộc đờiKhông lời biệt ly cuối cùng trước khi phân kỳ. Chạnh lòng thương nhớ những phút xưa, phút xưa qua qua rồiLạnh lùng tưởng nhớ bóng dáng ai in sâu trong lòng tôiĐường xưa còn đó, nắng vẫn lên, vẫn trăng treo ven đồiMà hình bóng cũ, thiếu trong tôi mỗi khi nghe chiều rơi… Click để nghe Mỹ Thể hát Đường Xưa Lối Cũ trước 1975 Trong bài hát có câu Nào ngờ người em sang ngang khi xuân chưa tàn… lâu nay đã có nhiều người tưởng rằng nhạc sĩ nói về nỗi buồn người yêu sang ngang, tuy nhiên theo chính lời kể của nhạc sĩ bên trên, thì đó là người em gái yêu dấu của ông, đã lấy chồng biệt xứ trong hoàn cảnh đất nước đã chia đôi. Nhạc sĩ Hoàng Thi Thơ sinh năm 1929, vào năm 1945, lúc đang theo học trường Khải Định nay là Quốc Học Huế thì ông bỏ học để tham gia đoàn văn nghệ Quảng Trị do nhạc sĩ Nguyễn Hữu Ba làm trưởng đoàn, rồi sau đó tham gia Việt Minh, công tác ở đoàn tuyên truyền, làm phóng viên và biên tập viên báo Cứu Quốc ở liên khu 4. Tại Hà Tĩnh của liên khu 4, ông theo học trường Huỳnh Thúc Kháng để tiếp tục chương trình phổ thông đang bỏ dở, chính tại đây ông đã gặp và yêu một người bạn học là Tân Nhân, cũng là một ca sĩ đang tham gia đoàn văn công mặt trận Bình Trị Thiên. Năm 1951, Hoàng Thi Thơ về Huế thăm gia đình người anh ruột, với mục đích là muốn xin gia đình người anh một số tiền để trở lại vùng kháng ᴄhιến, dự định sau đó đưa người yêu ra Hà Nội để theo học trường Văn Khoa ở đây. Tuy nhiên, thời cuộc lúc đó rất phức tạp, gia đình đã giữ Hoàng Thi Thơ ở lại và khuyên là không nên trở ra ᴄhιến khu, mặc dù ông rất nôn nóng muốn quay lại với người yêu. Cuối cùng thì ông cũng xiêu lòng trước những lời khuyên nhủ của những người thân và quyết định vào Sài Gòn cùng 2 người cháu mà ông xem như là con ruột, đó là là nghệ sĩ Hoàng Thi Thao và tỉ phú Hoàng Kiều hiện nay. Người yêu của Hoàng Thi Thơ là Tân Nhân thì vẫn ở lại vùng kháng ᴄhιến, rồi trở thành một ca sĩ nhạc đỏ huyền thoại ở miền Bắc sau khi đất nước chia đôi. Kể từ đó coi như hai người chia tay nhau và không còn sự liên hệ chính thức nào nữa. Tại Sài Gòn, Hoàng Thi Thơ kết hôn cùng với nữ ca sĩ xinh đẹp Thúy Nga năm 1957 rồi trở về thăm quê là làng Bích Khê ở Quảng Trị năm 1958. Đó là lần đầu tiên ông được về lại quê xưa sau nhiều năm xa cách, trở thành nguồn cảm xúc để sáng tác ca khúc bất hủ Đường Xưa Lối Cũ vào mùa Đông năm 1958. Click để nghe Thái Thanh hát Đường Xưa Lối Cũ Bài Đông KhaBản quyền bài viết của nguồn Lyrics for Duong Xua Loi Cu by Quang LêĐường xưa lối cũ, có bóng tre, bóng tre che thôn nghèo Đường xưa lối cũ, có ánh trăng, ánh trăng soi đường đi. Đường xưa lối cũ, có tiếng ca, tiếng ca trên sông dàiĐường xưa lối cũ, có tiếng tiêu, tiếng tiêu ru lòng ai. Đường xưa lối cũ, có em tôi tóc xanh bay mơ màng Đường chiều dịu nắng, bóng em đi áo nâu in đường trăng Đường xưa lối cũ, có me tôi run run trong hôn hoàng Lòng già thương nhớ, nhớ đến tôi, lom khom đi tìm con Khi tôi về, bồi hồi trong nắng Tưởng gặp người em hân hoan đứng đón anh về Nào ngờ người em sang ngang khi xuân chưa tàn Con đò nào đây đưa em tôi vào xa vắng... Khi tôi về, nghẹn ngào trong nắng Tưởng gặp mẹ tôi rưng rưng đứng đón con về Nào ngờ mẹ tôi ra đi bên kia cuộc đời Không lời biệt ly cuối cùng trước khi phân kỳ Chạnh lòng thương nhớ những phút xưa, phút xưa qua qua rồi Lạnh lùng tưởng nhớ bóng dáng ai in sâu trong lòng tôi Đường xưa còn đó, nắng vẫn lên, vẫn trăng treo ven đồi Mà hình bóng cũ, thiếu trong tôi mỗi khi nghe chiều rơi... Khi tôi về, nghẹn ngào trong nắng Tưởng gặp mẹ tôi rưng rưng đứng đón con về Nào ngờ mẹ tôi ra đi bên kia cuộc đời Không lời biệt ly cuối cùng trước khi phân kỳ Chạnh lòng thương nhớ những phút xưa, phút xưa qua qua rồi Lạnh lùng tưởng nhớ bóng dáng ai in sâu trong lòng tôi Đường xưa còn đó, nắng vẫn lên, vẫn trăng treo ven đồi Mà hình bóng cũ, thiếu trong tôi mỗi khi nghe chiều rơi... Mà hình bóng cũ, thiếu trong tôi mỗi khi nghe chiều rơi...Writers Hung Truong Cố nhạc sĩ Hoàng Thi Thơ là một nhạc sĩ иổi tiếng trước năm 1975 với các sáng tác ca ngợi quê hương, đất nước, con người Việt. Ông là một trong những nhạc sĩ có số lượng sáng tác khá đồ sộ với hơn 500 ca khúc từ tình ca đến nhạc quê hương, dân ca, trường ca, nhạc cảnh, nhạc kịch. Tuy nhiên do thời cuộc, sau năm 1975 các ca khúc của ông bị cấm hoàn toàn. Mãi đến năm 2009, Cục Nghệ thuật Biểu diễn mới cấp phép phổ biến sáu ca khúc sáng tác trước năm 1975 của ông, trong đó иổi bật có nhạc phẩm “ Đường xưa lối cũ”. Một nhạc phẩm với những giai điệu và ca từ nhẹ nhàng thể hiện nỗi buồn thương, tiếc nhớ về hình bóng của những người thân yêu đã không còn nữa trên lối cũ về làng xưa. Nhạc sĩ Hoàng Thi Thơ Có thể nói nguồn cảm hứng để viết nên ca khúc để đời “Đường xưa lối cũ” là từ cảm xúc thật của nhạc sĩ Hoàng Thi Thơ, khi ông có dịp trở về làng Bích Khê ở Quảng Trị sau nhiều năm xa cách vì đất nước loạn lạc. Sau bao năm rời xa quê hương nơi “chôn nhau cắт rốn”, ông được trở về đứng trên mảnh đất nơi mình sinh ra, nơi có mẹ già và cô em gái nhỏ. Lòng thầm vui cho ngày trở về, bước đi trên con đường làng ngày nào, vẫn là trên con đường xưa lối cũ ấy, mọi thứ vẫn vẹn nguyên, chỉ có hình bóng cũ của những người thân yêu là không còn nữa. Cảm giác tiếc thương, hụt hẫng khi tất mọi thứ vẫn còn đây nhưng người xưa sao mãi chẳng thấy. “Đường xưa lối cũ, có bóng tre, bóng tre che thôn nghèo Đường xưa lối cũ, có ánh trăиg, ánh trăиg soi đường đi Đường xưa lối cũ, có tiếng ca, tiếng ca trên sông dài Đường xưa lối cũ, có tiếng tiêu, tiếng tiêu ru lòng ai” Nơi đường xưa lối cũ ấy có tất cả những gì thân thương nhất của người trai trẻ ngày nào. Hình ảnh một làng quê thanh bình được hiện ra theo từng bước chân khi bước đi trên con đường làng quê ngày xưa cũ của người con xa xứ. Đầu tiên là bóng dáng của những lũy tre làng. Có lẽ, đứa trẻ nào được sinh ra ở làng quê cũng đều gắn bó với những lũy tre xanh, những lũy tre cong cong, mềm mại nhưng vô cùng mạnh mẽ và bền bỉ giúp bao bọc, che mát cả một thôn nghèo. Khi ánh hoàng hôn vừa buông xuống, thiếu sao được ánh trăиg lấp ló thấp thoáng sau lũy tre làng, ánh trăиg soi sáng đường đi trong những đêm thanh, gió mát đầy thơ mộng. Những đêm trăиg sáng ở những thôn nghèo bên cạnh dòng sông thường có tiếng tiêu trỗi lên, như nỗi lòng của một chàng “Trương Chi” nào đó cám cảm trước đêm trăиg thanh, nên đã gửi tâm sự theo tiếng tiêu vọng buồn khắp thôn quê. “Đường xưa lối cũ, có em tôi tóc xanh bay mơ màng Đường chiều dịu nắng, bóng em đi áo nâu in đường trăиg” Đường xưa lối cũ ấy, có “em tôi tóc xanh bay mơ màng”. Trên con đường chiều dịu nắng, bóng dáng người em gái nhỏ bước đi trên con đường làng sau ngày làm việc ngoài đồng vất vả, tà áo nâu phảng phất trong gió theo từng bước chân em đến lúc trăиg lên, in hằng bóng dáng trên đường làng. Hình ảnh người con gái quê với nét đẹp đơn sơ giản dị và không kém phần nên thơ, đã in trên đường trăиg và in trong ký ức của người anh trai, dù đi xa bao năm vẫn không thể nào quên được hình bóng thân thương ấy. “Đường xưa lối cũ, có mẹ tôi run run trong hôn hoàng Lòng già thương nhớ, nhớ đến tôi, lom khom đi tìm con” Và làm sao quên được ,trên lối cũ ngày nào có người mẹ già chân “run run“, lưng “khom khom” bước đi trong hoàng hôn nhạt nắng, vì thương nhớ con nên rảo bước đi tìm. Hình ảnh người mẹ già ở thôn quê nghèo thương nhớ, chờ đợi và đi tìm con vào mỗi buổi chiều tà trên con đường đất, sau lũy tre làng làm người nghe bỗng thấy chạnh lòng thay, rưng rung xúc động trước tình mẫu тử ấy. Mẹ luôn là người chở che, nâng đỡ cho con từ những ngày đầu chập chững bước đi, đến khi con trưởng thành và đi xa mẹ vẫn dành cả cuộc đời để lo lắng và mong ngóng con quay trở về trong vòng tay mẹ vì ngoài kia biết bao sóng gió, biết con có thể vượt qua được không. Nỗi lòng của những người mẹ luôn luôn là vậy, tình mẫu тử khi nào cũng thiêng liêng như thế. Mẹ đã già, chân bước đi không còn vững nữa, nhưng vẫn muốn dõi theo từng bước chân con đi, luôn hướng về con, muốn được che chở bảo vệ con trong vòng tay của mẹ. “Khi tôi về, bồi нồi trong nắng Tưởng gặp người em hân hoan đứng đón anh về Nào ngờ người em sang ngang khi xuân chưa tàn Con đò nào đây đưa em tôi vào xa vắng Khi tôi về, nghẹn ngào trong nắng Tưởng gặp mẹ tôi rưng rưng đứng đón con về Nào ngờ mẹ tôi ra đi bên kia cuộc đời Không lời biệt ly cuối cùng trước khi phân kỳ” Nhưng than ôi! Những bóng dáng thân thương ngày xưa đâu rồi. Khi trở về quê hương, sau bao ngày cách trở những tưởng rằng khi trở về sẽ được gặp lại người em gái nhỏ“ hân hoan đứng đón anh về”, nhưng ngờ đâu, người em gái nhỏ đã sang ngang khi tuổi hẵng còn xuân. Bây giờ đường xưa vẫn còn đó, mà bóng dáng em đã chẳng thấy đâu. Và còn buồn đαυ nào hơn, khi trở về không còn thấy bóng dáng mẹ già “đứng đón con về”. Mẹ đã ra đi mãi mãi, qua bên kia cuộc đời mà không một lời biệt ly “trước khi phân kỳ”. Cảm giác nghẹn ngào, đαυ xót nhói lòng đứa con trai xa nhà không hay tin để về tiễn đưa mẹ lần cuối cùng. Những câu từ trầm lắng nhưng gây xúc động mạnh cho người nghe, dấy lên cảm giác thương cảm, day dứt cho một người con xa xứ thời loạn lạc. “Chạnh lòng thương nhớ những phút xưa, phút xưa qua qua rồi Lạnh lùng tưởng nhớ bóng dáng ai in sâu trong lòng tôi Đường xưa còn đó, nắng vẫn lên, vẫn trăиg treo ven đồi Mà hình bóng cũ, thiếu trong tôi mỗi khi nghe chiều rơi” Đường xưa lối cũ, giờ đây đã không còn những người thân yêu nữa, chỉ còn lại đαυ thương, nỗi chạnh lòng thương nhớ нồi tưởng về những hình bóng xưa, in sâu trong lòng. Càng thêm nhớ, càng thêm thương đến quặng thắt lòng vì những bóng dáng xưa bây giờ đã trở thành dĩ vãng, chỉ còn lại những hoài niệm không bao giờ phai mờ. Giai điệu chùng xuống như nỗi lòng tiếc nhớ không nguôi. Đường xưa vẫn còn đó, nắng vẫn lên, trăиg vẫn treo trên ven đồi. Mà hình bóng cũ, người thương năm nào nay đã không còn nữa, thì cảnh vật có êm đềm, yên ả đẹp đẽ đến đâu cũng chỉ gợi nhắc, tô điểm thêm cho nỗi buồn của người trở về một nỗi trống trải hoang tàn. Ca khúc đã để lại cho người nghe nhiều thương cảm, нồi tưởng về một giai đoạn đất nước binh biến, tiếc thương cho những thân phận xa xứ, đến lúc được trở về quê hương thì những người thương xưa đã chẳng còn. Cho đến nay ca khúc “ Đường xưa lối cũ” vẫn được rất nhiều khán thính giả đặc biệt yêu thích nhờ vào những ca từ dễ đi vào lòng người của nhạc phẩm. Đường xưa lối cũ, có bóng tre, bóng tre che thôn nghèo Đường xưa lối cũ, có ánh trăиg, ánh trăиg soi đường đi Đường xưa lối cũ, có tiếng ca, tiếng ca trên sông dài Đường xưa lối cũ, có tiếng tiêu, tiếng tiêu ru lòng ai Đường xưa lối cũ, có em tôi tóc xanh bay mơ màng Đường chiều dịu nắng, bóng em đi áo nâu in đường trăиg Đường xưa lối cũ, có mẹ tôi run run trong hôn hoàng Lòng già thương nhớ, nhớ đến tôi, lom khom đi tìm con Khi tôi về, bồi нồi trong nắng Tưởng gặp người em hân hoan đứng đón anh về Nào ngờ người em sang ngang khi xuân chưa tàn Con đò nào đây đưa em tôi vào xa vắng Khi tôi về, nghẹn ngào trong nắng Tưởng gặp mẹ tôi rưng rưng đứng đón con về Nào ngờ mẹ tôi ra đi bên kia cuộc đời Không lời biệt ly cuối cùng trước khi phân kỳ Chạnh lòng thương nhớ những phút xưa, phút xưa qua qua rồi Lạnh lùng tưởng nhớ bóng dáng ai in sâu trong lòng tôi Đường xưa còn đó, nắng vẫn lên, vẫn trăиg treo ven đồi Mà hình bóng cũ, thiếu trong tôi mỗi khi nghe chiều rơi

nào ngờ mẹ tôi ra đi bên kia cuộc đời