Ghế ngồi may. Ghế ngồi may công nghiệp có vai trò rất quan trọng đối với lĩnh vực may mặc hiện nay. Sản phẩm như người bạn đồng hành, không những giúp các thợ may tránh khỏi căn bệnh đau cột sống lưng mà còn giúp cho quá trình làm việc thuận lợi hơn rất nhiều. Với Tổ tiên dặn: Lấy chồng 3 thứ này càng thẳng phụ nữ ngồi không hưởng lộc, 1 thứ 𝚌𝚘𝚗𝚐 𝚟ẹ𝚘 𝚌ả đờ𝚒 ô𝚖 𝚑ậ𝚗 Trong số những con giáp, có vài con giáp sở hữu tính cách tuyệt vời, một khi trở thành mẹ chồng "nhà người ta" thì nhất định sẽ Đến khi kết hôn, bạn đời sẽ lo lắng từ cái ăn đến cái mặc nên chẳng cần bận tâm đến việc kiếm tiền, cứ ngồi không hưởng phước. 3. Lòng bàn tay có nốt ruồi Là một trong những tướng phụ nữ được nhờ chồng và có rất ít người may mắn sở hữu. Đây là nét tướng có tay buôn bán, làm ăn và dễ dàng làm giàu. Ngồi Hưởng Tám Chồng. Đánh giá: 8.5/10 từ 158 lượt. Danh sách chương Truyện Yêu Thích. Đọc Truyện. Tác giả Giản Hồng Trang đã gửi đến bạn đọc một truyện mới với tên gọi khá thú vị truyện Ngồi Hưởng Tám Chồng, đọc truyện bạn đọc sẽ có thể có lúc bật Có được cuộc sống viên mãn bên người chồng tỷ phú nên có lẽ nữ diễn viên Lê Tư cũng không có quá nhiều áp lực. Hiện người đẹp tận hưởng cuộc sống đủ đầy, sung túc và viên mãn, chăm chỉ khoe diện mạo hệt như mới tuổi băm. lywv4M. Ngồi Hưởng Tám ChồngNói đi, ta sẽ không trách ngươi.” Tống Ngâm Tuyết gật đầu nói. “Tạ ơn quận chúa!” Thấy vậy, Mân Côi cúi thấp người, mở miệng nói ” Vị phu quân đầu tiên của Quận chúa là Thư Ly công tử, ngài ấy vốn là tội thần. Hôm ngài ấy bị hành hình quận chúa vừa vặn đi ngang qua pháp trường. Bởi vì Thư Ly công tử tuấn mỹ phi phàm, cho nên, cho nên quận chưa đã cướp pháp trường, mang về phủ trở thành phu quân. . . . . .”” Vị phu quân thứ hai của Quận chúa là Kỳ Nguyệt công tử, nghe nói ngài ấy vốn dĩ có một vị hôn thê. Có một ngày quận chúa và Lục hoàng tử điện hạ đi ra ngoài du ngoạn thì trong lúc vô tình nhìn thấy một nữ tử dung mạo xinh đẹp. Vì vậy dưới sự xúi giục của ngài, Lục hoàng tử đã, đã làm nhục cô ấy trước mặt mọi người. Nữ nhi bị làm nhục, tất nhiên là khôngcòn mặt mũi nào sống tiếp nữa. Khi Kỳ Nguyệt công tử nghe được tin vị hôn thê của mình thắt cổ tự vận thì tức giận rút kiếm muốn tìm quận chúa báo thù. Nhưng công tử vốn không có võ công, hai ba chiêu liền bị Minh Tịnh công tử quật cho ngã lăn ra đất, sau đó. . . . . .” Mân Côi nói đến chỗ này liền do dự một chút.“Sau đó cũng vì có tướng mạo tuấn mỹ, bị ta nhìn trúng rồi thu nhận hắn làm phu quân phải không?” Tống Ngâm Tuyết u ám nói vậy Mân Côi khẽ lắc đầu “Aiii, kỳ thật cũng không tính là thu nhận, bởi vì lúc ấy quận chúa nói, nếu như Kỳ Nguyệt công tử không làm phu quân của quận chúa …, quận chúa sẽ hạ lệnh giết cả nhà ngài ấy!”Gì? Giết cả nhà hắn! Nhữ Dương quận chúa ơi Nhữ Dương quận chúa, cô thật sự quá lắm rồi! Tống Ngâm Tuyết hậm hực nghĩ, tức giận đến sắc mặt trắng bệch, thở phì phì nói “ Người thứ ba là ai? Làm sao hắn trở thành phu quân của ta?”” Vị phu quân thứ ba của Quận chúa là Lâm Phong công tử, vị công tử này lại tự mình đưa tới cửa!”Hả! Tự mình đưa tới cửa? Còn có chuyện như vậy sao!Trợn tròn hai mắt, Tống Ngâm Tuyết khó hiểu. Vừa rồi nghe Mân Côi diễn tả, nàng còn tưởng rằng năm vị phu quân của nàng đều bị mình dùng thủ đoạn đê tiện cưỡng ép ở rể, không nghĩ tới lại có gã tự đưa tới tận cửa! Thế giới này đúng là rộng lớn, không thiếu điều lạ, bất ngờ, thật là quá bất ngờ! “Nói mau, Lâm Phong công tử này là người như thế nào?”“Dạ!” Khom người, Mân Côi tiếp tục nói ” Lâm Phong công tử này vốn là một công tử trăng hoa nổi danh nhất nước Đại Tụng, cả ngày lưu luyến trong bụi hoa. Vì tướng mạo ngài ấy cực kỳ tuấn mỹ, cho nên rất được nữ tử yêu thích. Ngài ấy nghe nói dung mạo quận chúa khuynh thành tuyệt sắc, trong một nhà lại cưới liền hai phu quân, cảm thấy rất thú vị, cho nên mới xung phong tự tiến cử làm phu quân.”A a,a a a a — hóa ra là có chuyện như vậy! Ruồi bọ không đậu không đẻ trứng, mấu chốt nằm ở chỗ tiếng xấu của Nhữ Dương quận chúa này vang xa, cho nên mới tên công Tử trêu hoa ghẹo nguyệt này mới mò đến thấy hoàn toàn tuyệt vọng đối với thân phận của mình, Tống Ngâm Tuyết gật đầu ra hiệu cho Mân Côi tiếp tục vậy, Mân Côi hiểu ý tiếp tục ” Vị phu quân thứ tư của Quận chúa là Vô Song công tử. Vô Song công tử này không chỉ tuấn tú, còn có khả năng dùng độc độc nhất vô nhị, nghe nói thiên hạ không có mấy người là đối thủ của ngài ấy. Mọi người cũng không biết tại sao ngài ấy lại về làm phu quân của quận chúa, chỉ biết là hình như Vô Song công tử đã có ước định gì đó với ngài.” “Ước định?” Rốt cuộc là cái dạng ước định gì khiến một nam tử y độc vô song phải cam nguyện mang danh “chàng hầu” ở lại trong phủ? Sự tình có vẻ hơi phức tạp đây! Tống Ngâm Tuyết không nói gì nữa chỉ thầm suy xét trong lòng. Thấy vậy, Mân Côi không phát biểu ý kiến, chỉ tiếp tục nói ” Vị phu quân thứ năm của Quận chúa là Tử Sở công tử! Nói đến Tử Sở công tử này, lai lịch của ngài ấy cũng không tầm thường! Bởi vì các quốc gia chế ước lẫn nhau, cho nên đôi bên đều phái con tin qua nước kia để đối phương yên lòng, Tử Sở công tử này chính là Tam hoàng tử của nước láng giềng Đại Lương!”“Tam hoàng tử. . . . . .” Tống Ngâm Tuyết nghe vậy thì vô cùng khiếp sợ, trong lòng hô to không thể nào, Nhữ Dương quận chúa này cũng quá lợi hại rồi. Người ta đường đường là Tam hoàng tử một quốc gia lại tới đây làm phu quân cho nàng ta? Lại chỉ là một trong các phu quân? Việc này đúng là không thể nào nói nổi . . . . . “Chẳng lẽ Tử Sở kia cũng bị ta bắt về?” “Không phải ạ! Tử Sở công tử được Thánh Thượng thưởng cho quận chúa !”A? Hoàng đế ban thưởng ? Không thể nào! Hắn làm như vậy, chẳng lẽ không sợ đắc tội nước Đại Lương sao?“Có phải Quận chúa đang nghĩ, Thánh Thượng làm như vậy, chẳng lẽ không sợ chọc giận nước Đại Lương? Kỳ thật sẽ không –” Mân Côi cười đắc ý, hài lòng tiết lộ “Yên tâm đi, quận chúa! Phàm là những hoàng tử đi làm con tin thì ở nước nhà đều không được sủng ái. Bằng không cũng sẽ không bị các quốc vương tống ra cửa, đến quốc gia khác cho người ta lạnh nhạt.”“Thánh Thượng hiểu được điểm này, cộng thêm quan hệ với Vương gia, lại đặc biệt yêu thương quận chúa, biết ngài yêu thích mỹ nam, cho nên mới có ý tốt thuận nước đẩy thuyền thưởng Tử Sở công tử cho ngài!”Sau khi nghe hết bài giới thiệu của Mân Côi, trong lòng Tống Ngâm Tuyết vô cùng lo lắng, nhưng mà càng lo lắng nàng càng phát hiện ra sự thâm sâu trong tử thừa kế tước vị? Chuyện này vốn đã rất kinh thế hãi tục rồi! Còn đặc biệt cho phép nàng lấy thật nhiều phu quân? Không chỉ như thế, đã biết nàng yêu thích nam sắc, còn công nhiên dung túng, tặng con tin của một quốc gia cho nàng mang về phủ vui đùa? Hoàng đế Đại Tụng à, dụng tâm khổ sở ’ của ngươi, thật sự làm cho Ngâm Tuyết khó mà nhận nổi . . . . . .Híp mắt lại, âm thầm suy nghĩ, trong đầu Tống Ngâm Tuyết nhanh chóng suy nghĩ. Đối với một loạt tin tức Mân Côi vừa cung cấp, trong lòng nàng đã có một tính toán riêng.“Mân Côi! Nói cho ta biết, trong năm vị phu quân của ta, bình thường ngươi yêu thích ai nhất?”“Quận chúa tha mạng! Quận chúa tha mạng! Các vị công tử đều là của quận chúa , nô tỳ không dám có suy nghĩ vượt quá bổn phận!” Vừa nghe đến đó, Mân Côi lập tức sợ hãi quỳ chừng lại do tính tình thô bạo của cô quận chúa này gây họa rồi! Thấy nàng ta buồn cười như vậy, Tống Ngâm Tuyết liền kéo nàng lên an ủi “Ngươi yên tâm đi, không phải ta muốn trị tội ngươi, ta chỉ muốn biết rõ tính nết bọn họ như thế nào thôi?” “Thì ra là như vậy!” Nghe vậy gật gật đầu, Mân Côi nói luôn miệng “Thì ra quận chúa muốn biết tính nết các vị công tử xem ai được bọn hạ nhân yêu thích nhất? Đương nhiên là Lâm Phong công tử rồi!” “Thư Ly công tử quá lạnh nhạt, đối xử với ai cũng lạnh như băng, tất cả mọi người đều không dám tới gần ngài ấy. Kỳ Nguyệt công tử mặc dù là người khá tốt, nhưng mỗi khi vừa thấy quận chúa liền lập tức nổi trận lôi đình, thề phải giết chết quận chúa, cho nên mọi người cũng không dám thân cận quá. Nói đến Vô Song công tử, ngài ấy dùng y độc nổi tiếng thiên hạ, từ trước đến nay giết người trong vô hình. Mọi người nhìn thấy chỉ muốn bỏ trốn, sao còn dám trêu chọc! Cuối cùng là Tử Sở công tử ! Có lẽ do Tử Sở công tử sinh ra ở gia đình đế vương, nên luôn có vẻ cao quý hơn người khác. Dù bình thường ngài ấy trông rất nho nhã yếu ớt, nhưng cũng là người thanh cao nhất!” Mân Côi chậm rãi trần thuật, nghe vậy Tống Ngâm Tuyết gật gật đầu, “Theo lời ngươi nói thì bọn họ quả thực cũng không dễ tiếp cận! Không biết Lâm Phong công tử thì thế nào?”“Lâm Phong công tử lại rất dễ nói chuyện! Mỗi lần thấy chúng nô tỳ, công tử đều cười tủm tỉm còn nháy mắt, đôi khi còn làm mấy trò xiếc nho nhỏ trêu chọc chúng nô tỳ.”Ơ, đúng là phong nguyệt vô biên, ở bên ngoài đùa giỡn nữ tử còn không đủ, về phủ còn không thay đổ bản tính! Được lắm, Lâm Phong công tử phải không? Lần sau nhìn thấy ngươi, bản quận chúa không phải dạy dỗ ngươi một trận!Đắc ý nghĩ, trong mắt lấp lánh ý cười, Tống Ngâm Tuyết miễn cưỡng nằm lại trên giường, thoải mái hưởng thụ tiêu hóa tất cả những chuyện nàng biết được hôm nay. . . . . Cùng đọc truyện Ngồi Hưởng Tám Chồng của tác giả Giản Hồng Trang tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại giả Giản Hồng Trang đã gửi đến bạn đọc một truyện mới với tên gọi khá thú vị truyện Ngồi Hưởng Tám Chồng, đọc truyện bạn đọc sẽ có thể có lúc bật cười trước những điều thú vị về nhân vật nữ chính, nàng đại diện cho những người phụ nữ mạnh mẽ và đầy sức quyến rũ. Dù phải xuyên qua thời gian và không gian, dù phải đối mặt với những khó khăn những điều thử thách nhưng nàng vẫn luôn nỗ lực vượt qua để giành được tình cảm của những người xung quanh, mời bạn cùng theo dõi hành trình truyện xuyên không của vốn là một cô hồn phiêu đãng lãng du nhờ cơ duyên xảo hợp mà xuyên không nhập vào người Nhữ Dương quận chúa nước Đại Tụng. Tỉnh lại, đối mặt với quận chúa điêu ngoa kiêu căng, ngu muội thô bỉ, nàng có hơi bất ngờ. Nhưng chuyện làm nàng cảm thấy bất ngờ nhất là vị quận chúa này lại có được năm vị phu quân anh tuấn đến không tưởng tượng nổi!Năm vị phu quân? Trời ạ, thế giới này điên hết cả rồi? Không được, không được, kiên quyết không được! Nhiều nam nhân như vậy làm sao có thể ăn hết được? Vì vậy sau nhiều lần suy nghĩ, nàng quyết định bỏ chồng! Nhưng bỏ chồng thì bỏ chồng, vì sao phu quân của nàng đã không bớt đi ngược lại càng ngày càng nhiều thêm vậy? Kỳ quái! Không phải mỗi người bọn họ đều hận mình thấu xương đấy sao? Nhưng vì sao vào lúc mình thong dong xoay người, thì nguyên một đám mất hồn mất vía...Nàng vốn người là vô lương tâm, bụng đầy gian trá, một khi xuyên không, lại bất đắc dĩ gặp phải tám nam tử có thành kiến cực kỳ sâu sắc với mình. Sau khi trải qua đủ loại gian nan, hãy xem nàng làm thế nào để điên đảo chúng sinh, lần lượt bắt trái tim mỹ nam làm tù binh. Đến cuối cùng nàng sẽ được hưởng hạnh phúc như thế nào, rồi cuộc sống sau này sẽ ra sao, mời bạn đón đọc truyện để đi hồi kết. Một câu của Kỳ nguyệt, đồng thời nhắc nhở hai kẻ đang kèn cựa nhau như con nít kia!Ánh mắt, không khỏi nhìn vào trong lòng bàn tay, chỉ thấy cổ tay trắng nõn mềm nhỏ vì mình dùng lực, đã nổi lên dấu hồng thật sâu.“Ngươi buông tay!” “Ngươi buông tay!” “Ngươi buông tay, ta liền buông tay!” “Không, ngươi buông tay trước!” “Nằm mơ, ngươi trước!”Trừng mắt lạnh lùng nhìn nhau, không ai nhường ai, hai người ngươi một câu, ta một câu, không ngừng quát to muốn người kia buông tay ra Nguyệt một mình ở bên cạnh nóng vội, hắn nhìn chỗ cổ tay hồng hồng của nàng, trong nội tâm vô thức co lại đau nhức từng đợt, trong mắt tràn đầy thương tiếc.“Đừng cãi ầm ĩ nữa, cùng buông tay đi!” Lớn tiếng quát, trên mặt tràn đầy oán nộ, Kỳ Nguyệt mặt lạnh, nhìn hai người này so đo, trong lúc đó, một loại cảm giác vô lực xông lên đầu. Vì cái gì đồng thời là phu quân, người khác lại dám lớn mật tranh thủ, mà chính mình lại chỉ có thể. . . . . .Nghĩ đi nghĩ lại, Kỳ Nguyệt không khỏi cũng phát hỏa, hung hăng nhìn Tử Sở cùng Lâm Phong, miệng gắt gao mân lúc này, tên “đầu sỏ tội ác” tạo thành cái tràng diện này, thì mắt to chuyển động như kẻ trộm, trong nội tâm, không biết đang suy nghĩ cái núi khó chứa hai hổ, huống chi ba người trước mắt, đều là phu quân trên danh nghĩa của nàng!“Đủ rồi!” Thình lình mạnh mẽ hất tay lên, dùng sức giãy ra khỏi sự trói buộc, Tống Ngâm Tuyết lúc này, phụng phịu, thẳng tắp nhìn bọn hắn chằm này, một tiếng tiếng cười vang lên, xen lẫn hung hăng châm chọc cùng chế nhạo, không ngừng vang vọng trong tai bốn người, “Ta không nhìn lầm a? Nữ tử có tiếng xấu như vậy, cư nhiên còn có người tranh nhau? Cướp đoạt? Có quá châm chọc hay không a!”Nhàn nhạt mà nói…, bao hàm chán ghét hèn mọn, trong rừng liễu, thân ảnh tuấn tú nhã nhặn của Ứng Thư Ly chậm rãi đi ra, trên mặt, một mảnh lạnh lùng.“Thư Ly, ngươi. . . . . .” Vừa nghe lời này, ba người phải sợ hãi, chưa từng nghĩ đến, Thư Ly luôn im miệng không nói, một lòng chỉ chú tâm vào đàn ngọc, lúc này lại ở trước mặt mọi người nói ra lời cực kỳ châm chọc ý tứ sâu xa như vậy, thẳng khiến bọn hắn giật mình không nhỏ.“Thư Ly, ngươi nói lung tung gì vậy?” Bất mãn với thái độ của hắn giờ phút này, Kỳ Nguyệt không chút suy nghĩ, là người đầu tiên nhíu mày phản bác. Kỳ thật hắn không phải trách Thư Ly, mà là muốn ngăn hắn lại! Giờ phút này hắn cảm thấy, Thư Ly cũng không có chứng kiến toàn bộ về Tống Ngâm Tuyết, bởi vì vào cái ngày Tống Ngâm Tuyết phát độc đó, chỉ có một mình hắn không ở, không có tiếp thụ sự rung động của lễ rửa tội, cho nên hiện tại mới có thể há miệng nói lung tung như vậy. “Ta là nói lung tung sao? Chỉ sợ không phải a!” Xoay người, thẳng tắp nhìn vào hai con ngươi của Tống Ngâm Tuyết, dường như là trao đổi thâm ý, Thư Ly mỉm cười, nét mặt tươi cười tuấn nhã như gió mát, không khỏi thể hiện ra.“Kỳ Nguyệt, không thể tưởng tượng được cách mấy ngày, ngươi lại khiến ta phải lau mắt mà nhìn! Ngươi trước đây, không phải toàn tâm toàn ý hận nàng không thể lập tức chết ở trước mặt ngươi đấy sao? Tại sao hiện tại, mới ngắn ngủn vài ngày, cũng đã giữ gìn vì nàng nói chuyện như vậy?”Trào phúng mà nói…, thần sắc khinh thường, lưu chuyển trên mặt Thư Ly. Sau khi hắn liếc nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Tống Ngâm Tuyết thật sâu, trong nội tâm có chút do dự, nhưng cuối cùng, vẫn mở miệng nói ra “Nhữ Dương quận chúa, trời sinh lệ chất, khuynh thành tuyệt sắc, có thể nói là mỹ nhân thế gian này khó có được! Chính là nàng háo sắc thành tánh, thô bỉ ngu muội đến nỗi thế nhân phải khinh thường! Nữ nhân như vậy, dù cho lớn lên có tốt xem thì thế nào? Phóng mắt xem nam tử khắp thiên hạ, ai muốn ——”Trong lời nói chanh chua, một sự nghiêm khắc không tự giác xẹt qua trên mặt. Thấy Thư Ly như vậy, Kỳ Nguyệt không khỏi thốt ra “Không phải như thế!”“Không phải như vậy? Thì phải là như thế nào? Kỳ Nguyệt, ngươi quả nhiên là bị sắc đẹp làm cho hôn mê rồi! Ngươi đã quên sự khuất nhục ngươi phải chịu hơn một năm này sao ? Ngươi đã quên thê tử chưa xuất giá của ngươi chết thảm như thế nào? Hôm nay, cho dù ngươi vì bất kỳ một kẻ không chịu nổi nào mà ra mặt nói giúp cũng được, nhưng đối tượng này, tuyệt đối không phải là nàng!”Chỉa thẳng vào, ngôn từ chính nghĩa nói, Kỳ Nguyệt vội vàng “Không phải! Không phải nàng làm hại Thanh nhi! Nàng giam cầm ta, mục đích đều chỉ là vì bảo vệ ta! Thư Ly, quận chúa đã từng đã cứu ngươi, ngươi không nên nói nàng như vậy!”“Nàng cứu ta? Cô ta chỉ là vì ham muốn cá nhân của chính mình mới cứu ta thôi! Nữ nhân đồi phong bại tục, thấy sắc đẹp đã muốn chiếm thành của mình như cô ta, vì sao ta không thể nói như vậy!” “Ngươi!”Lời mà Thư Ly nói, khiến Kỳ Nguyệt có chút khó có thể giải thích, tuy trong lòng của hắn hôm nay cũng không cho rằng như vậy, chính là ở ngoài mặt, Tống Ngâm Tuyết đúng là dâm loạn như hắn nói.“Thế nào? Ta nói không sai chứ! Cô ta chính là một người như vậy! Ngươi nói nàng vì bảo vệ ngươi mà giam cầm ngươi, tại sao ngươi không suy nghĩ, nếu như ngươi không có bộ túi da tốt này, ngược lại lớn lên dung mạo xấu xí, ngươi cho rằng, nàng ta sẽ hảo tâm cứu ngươi như vậy sao? Ngươi phóng mắt nhìn xem, năm vị phu quân trong phủ Nhữ Dương quận chúa, kể cả con chó hộ vệ kia của nàng, không người nào không tuấn mỹ bất phàm, dáng vẻ đường đường, chưa từng gặp qua người có bộ dạng xấu xí không chịu nổi ? Chỉ riêng một điểm nà, nàng nên nhận hết vạn người thóa mạ!”Thư Ly mắng cực kỳ sảng khoái, đem những mặt không chịu nổi của Nhữ Dương quận chúa trực diện công bố ra. Nghe vậy, trong nội tâm Tử Sở cùng Lâm Phong mơ hồ có chút phức tạp, tuy bọn họ giờ phút này đã biết Tống Ngâm Tuyết cũng không hoàn toàn như ngoại giới đồn đãi, nhưng bọn hắn dù sao cũng không biết chân tướng cả sự kiện, kết quả là dưới sự áp bức dư luận của đông đảo quần chúng, bọn họ lựa chọn trầm Ngâm Tuyết nhìn bọn hắn lúc này, ngoại trừ Kỳ Nguyệt một bộ dạng há miệng muốn nói, nhưng mà thủy chung nói không ra lời, mấy người khác, đều trầm mặc, mơ hồ giãy dụa rối tâm! Phẫn nộ! Tất nhiên là giả bộ mãnh liệt thể hiện đầu, cười lạnh một tiếng, Tống Ngâm Tuyết tiến lên một bước, đối diện với Thư Ly nghiêm mặt mà nói “Ứng Thư Ly, không thể tưởng tượng được cho đến ngày hôm nay, ngươi lại còn nhìn nhận ta như vậy? Giỏi! Giỏi lắm! Coi như ta khờ, coi như ta xen vào việc của người khác, ngày đó ngàn vạn không nên không nên từ dưới đao cứu ngươi, để hôm nay ngươi há miệng, tùy ý chửi rủa ta!”“Còn ngươi nữa, Dạ Lâm Phong! Ngươi không phải rất chán ghét, rất chán ghét ta sao a? Đã như vầy, ngươi đi xa một chút là được, cần gì phải trêu chọc ta? Đối với một người ngươi không thích, thậm chí còn xem thường tới cực điểm, ngươi miễn cưỡng cười vui, khó xử chính mình như vậy, không biết là rất khó chịu sao?”Tống Ngâm Tuyết thẳng tắp nói, không để ý tới biểu lộ phức tạp trên mặt bọn họ, giương mắt, từ từ nhìn hướng Tử Sở, cuối cùng mỉm cười lạnh giọng mà nói “Quân Tử Sở, ngươi đang ở đây làm gì vậy? Trong Thiên Hương các, giai nhân chờ đợi! Ngươi không đi hỏi thăm biểu muội tâm tâm niệm niệm của ngươi, chạy đến nơi này làm gì?”“Ta nhớ, ngươi chính là đã từng trăm phương ngàn kế muốn rời khỏi đây! Vừa nhìn thấy ta, tựa như nhìn cái loại người hạ đẳng gì thanh cao, khinh thường như vậy! Ngươi đã thanh cao như vậy, khinh thường ta như vậy, thì mời ngươi đi tìm người ngươi để mắt, không cần lại làm cho người ta tự dưng phải nhận lấy phiền não!”Nghiêm mặt nghiêm túc mà nói…, nóiđếntrong nội tâm Tử Sở đau nhức một hồi, giương mắt, muốn giải thích, nhưng khi chứng kiến biểu lộ Tống Ngâm Tuyết như vậy, không khỏi tức ra trong lúc vô tình, thương thế hắn gây ra cho nàng, sâu như thế này. . . . . . Đúng vậy a, nàng cũng là một nữ hài tử, muốn có người cưng chiều, có người yêu! Nhưng mà, mọi người đối với nàng, cho tới bây giờ đều là lạnh lùng, hèn mọn, dùng hết khả năngđến châm chọc nàng, nói móc nàng, cho tới bây giờ không có đặt mình vào hoàn cảnh của nàng, một hài tử song thân chết sớm, không người yêu thương mà suy nghĩ qua, chỉ một mặt xem thường, quở trách! Có lẽ ẩn giấu sau vẻ bề ngoài phóng túng kia, là một trái tim mềm yếu cần người quan tâm, cần người yêu thương bảo Sở lúc này, trong nội tâm vô cùng phức tạp, nhớ lại những sai lầm mình đã từng gây ra, cùng giác ngộ của mình bây mắt, tiến lên một bước muốn tiếp cận nàng, tuy nhiên cuối cùng lại dừng bước trước ánh mắt lạnh lùng mà phòng bị của Tống Ngâm Tuyết. Trong nội tâm, thở dài thật sâu, nhìn chằm chằm vào phía trước, lúc này, nàng chỉ thấy ánh mắt người trước mặt hơi đổi, không khỏi nhìn đến Kỳ Nguyệt bên thấy nàng nhìn chính mình, toàn thân Kỳ Nguyệt không khỏi chấn động mạnh, tiếp theo vẻ mặt khẩn trương nhìn nàng, môi găt gao mím lại , như là hài tử phạm lỗi, sợ bị gia trưởng trách phạt.“Kỳ Nguyệt, ta và ngươi, không phải đã sớm ước định tốt lắm đấy sao? Thư Ly nói không sai, ngươi đã từng, hận ta tận xương như vậy, vì cái gì hiện tại, có chút không giống với lúc trước? Mặc kệ ta có hại Thanh nhi không, hay là xuất phát từ cái dạng mục đích gì đem ngươi để lại trong phủ! Nếu như ngươi không phải có bộ túi da tốt này mà nói…, ta nghĩ ngay lúc đó, ta tuyệt đối sẽ không liếc nhiều một cái! Cho nên, ngươi cũng không cần giải thích cho ta cái gì, việc duy nhất ngươi cần làm bây giờ, chính là thực hiện lời hứa của chúng ta!”Thanh âm lạnh lùng, khẩu khí xa cách, khiến trái tim Kỳ nguyệt rét lạnh. Hắn giương mắt, ngón tay run run muốn vươn ra bắt lấy thân ảnh nhỏ bé kia, chính là bất luận như thế nào, thân thể vẫn bất động, cứng ngắc rủ xuống bên người, muốn nhấc lên một chút cũng rất khó là thật sự, muốn cho hắn đi a!Đả kích, mất mát, bất lực, bàng hoàng, như là một con rắn gắt gao dây dưa hắn, ghìm hắn không cách nào thở nổi. Chính là khi vẻ mặt hắn thống khổ như vậy, nàng lại thờ ơ dời mắt, thẳng tắp nhìn đi nơi này, năm người ở đó, lòng mang cảm xúc khác Nguyệt thì không cần phải nói rồi, cảm giác thống khổ khi hi vọng triệt để tan biến kia, thẳng tắp đè hắn không thở trong nội tâm Tử Sở cũng không chịu nổi, ý thức được hắn đã từng mang đến nỗi buồn cho nàng, hắn liền khó chịu nhịn không được muốn giận dữ mắng mỏ chính bản thân Phong có lẽ là người lý tính nhất trong bọn họ, đã từng có kinh nghiệm người yêu cùng thân nhân đồng thời phản bội, làm cho đáy lòng hắn không khỏi dựng lên một đạo tường thành dày đặc! Mặc dù tường thành này trước mặt Tống Ngâm Tuyết đã bắt đầucó chút buông lỏng, nhưng còn không đến mức khiến nó ầm ầm sụp đổ, cho nên trước mắt, tâm tình của hắn, xem như vững vàng Ly một bên, từ sau khi Tống Ngâm Tuyết mở miệng, vẫn trầm mặc suy nghĩ, mặt không biểu tình nhìn hết thảy! Bất quá hắn lúc này cảm thấy, có chút cảm giác khác thường đang lưu Ngâm Tuyết, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn. . . . . . Trong nội tâm, luôn luôn có thứ gì đó đang trôi nổi lơ lửng, hư vô, không chân vui này, tuy là ngẫu nhiên, nhưng lại là tất nhiên! Bởi vì hắn đã sớm biết được kết quả, bất luận dưới tình huống nào, đều căn cứ theo hành động bọn họ đã nói trước đó mà làm! Giống như hiện tại ——“Tống Ngâm Tuyết, nói suông thì hay rồi, có bản lĩnh thì hành động đi! Ngươi chỉ trích mỗi người một lần, giống như quảng cáo rùm beng chính mình rất ủy khuất, mọi người cứ quấn quít lấy ngươi không tha vậy! Chính là trên thực tế, tất cả mọi người đều biết, là tính tình ngươi đố kị, bá đạo giam cầm chúng ta, làm hại chúng ta không rời đi được!”“ Như vậy đi, Tống Ngâm Tuyết, nghe khẩu khí của ngươi, giống như đối với mấy người chúng ta cũng không phải cảm thấy rất hứng thú, không bằng ngươi giúp đỡ một tay, mở lòng, tiêu sái thả chúng ta rời đi thôi, thế nào?”Thư Ly khiêu khích nói, thần sắc, cao ngạo không ai bì nổi. Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết cảm thấy vui tươi sáng lạng, nhưng biểu hiện ra lại giả vờ thành hung ác tuyệt lãnh “Thư Ly, ngươi nghĩ rằng ta không dám thả các ngươi đi sao?” “Có dám hay không? Đợi quận chúa làm rồi mới biết được! Nhưng mà hiện tại, Thư Ly cho rằng quận chúa là không dám!”Xúi giục châm chọc, thần sắc khích tướng, làm cho đáy lòng Tống Ngâm Tuyết không khỏi đối với Thư Ly càng thêm tán thưởng một phen ừ, tiểu tử này, còn có thiên phú diễn trò sao ~~ không tệ!“Được lắm, Thư Ly! Ngươi đã nói đến như vậy, hôm nay nếu ta khiến ngươi thất vọng, sợ là thực xin lỗi danh hào Nhữ Dương quận chúa ta đây! Đi! Các ngươi đã chán ghét ta, muốn rời đi Vương Phủ như vậy, Tống Ngâm Tuyết ta tuyệt đối cũng không phải người làm người khác khó chịu, hôm nay sẽ thỏa mãn ý nguyện của các ngươi, cho các ngươi đường đường chính chính rời đi, rốt cuộc không cần ủy khuất bị khinh bỉ, ngẩng đầu lên không nổi nữa!” ” Chuyện Quận chúa nói là thật sao?” Nói đến điểm mấu chốt, Thư Ly hơi kinh ngạc, đồng thời nhịn không được hỏi lại một lần nữa. Tống Ngâm Tuyết, ngươi thật sự phải làm như vậy sao? Vì cái gì! Ngươi đã từng háo sắc thành phong trào như vậy, thật sự cam lòng buông tha cho đám phu quân tuấn mỹ trước mắt sao? Trong nội tâm, luôn có một chút không tin tưởng.“Đương nhiên!”Một câu, đánh nát tất cả hoài nghi của Thư Ly! Khi hắn ngẩng đầu, nghe Tống Ngâm Tuyết mỗi chữ mỗi câu kiên định không hối hận nói thì lòng của hắn, mơ hồ rung động.” Tống Ngâm Tuyết ta dùng danh nghĩa Tống gia nhìn trời thề, hôm nay, tận hưu năm vị phu quân trong phủ, cả đời không được đổi ý! Nếu như vi phạm lời thề này, trời tru đất diệt, chết không có chỗ chôn!”Từng chữ, trừng chữ cắn răng phun ra, lúc tất cả mọi người, đều bị lời thề đột ngột của Tống Ngâm Tuyết làm cho khiếp sợ, nàng lại vẻ mặt thờ ơ khoát tay áo, xoay người len lén quăng cho Thư Ly cái mị nhãn thật to, lập tức giương giọng hướng ra phía ngoài “Ha ha, từ thư sẽ dâng sau! Mấy người các ngươi chờ qua hai ngày, ai về nhà nấy, tất cả đi tìm mẹ đi thôi!”Thân ảnh tiêu sái anh tuấn, mang theo sảng khoái, mang theo thoải mái! Trong câu nói vui vẻ “Thế giới này rốt cục thanh tịnh”, nhẹ nhàng đi đến phía trước, chỉ để lại sau lưng vài tên nam tử, vẻ mặt phức tạp tìm tòi nghiên cứu, mất mát khiếp lại dùng danh nghĩa Tống gia thề. . . . . .Độc ác như vậy, quyết tuyệt như vậy, thẳng khiến người ta, không có bất kỳ đường sống nào!Tống Ngâm Tuyết, ngươi tại sao lại làm vậy? Vì hưu phu, ngươi lại cương liệt trắng trợn như vậy, không có lưu cho người ta một cơ hội mở lời, cứ tuyệt tình như vậy, thoáng cái hất bỏ toàn bộ! Vì cái gì? Đây rốt cuộc là vì cái gì?Lúc này, ngoại trừ Thư Ly, ba người khác cũng còn chưa phục hồi tinh thần lại trong biến cố lần này, vẫn đang bình tĩnh, nhìn phương hướng thân ảnh tiêu sái rời đi, hồi lâu, vẫn không hề động đậy Tác giả Giản Hồng Trang Thể loại Xuyên Không, NP 1nữ n nam. Nguồn Diendanlequydon Converter Ngocquynh520 Edit&BetaMyumyu Số chương -Quyển 1 96 chương -Quyển 2107 chương và 10 phiên ngoại Nữ chính Tống Ngâm Tuyết thông minh, kiên cường, tự tôn Đúng gu của ta Nam chính Số lượng lớn không tiện liệt kê. Nội dung giới thiệu vắn tắt Nàng vốn là một cô hồn phiêu đãng lãng du nhờ cơ duyên xảo hợp mà xuyên không nhập vào người Nhữ Dương quận chúa nước Đại Tụng. Tỉnh lại, đối mặt với quận chúa điêu ngoa kiêu căng, ngu muội thô bỉ, nàng có hơi bất ngờ. Nhưng chuyện làm nàng cảm thấy bất ngờ nhất là vị quận chúa này lại có được năm vị phu quân anh tuấn đến không tưởng tượng nổi! Năm vị phu quân? Trời ạ, thế giới này điên hết cả rồi? Không được, không được, kiên quyết không được! Nhiều nam nhân như vậy làm sao có thể ăn hết được? Vì vậy sau nhiều lần suy nghĩ, nàng quyết định bỏ chồng! Nhưng bỏ chồng thì bỏ chồng, vì sao phu quân của nàng đã không bớt đi ngược lại càng ngày càng nhiều thêm vậy? Kỳ quái! Không phải mỗi người bọn họ đều hận mình thấu xương đấy sao? Nhưng vì sao vào lúc mình thong dong xoay người, thì nguyên một đám mất hồn mất vía . . . Thư Ly công tử Xinh đẹp thì sao! Loại nữ nhân như vậy, ai muốn Kỳ Nguyệt công tử Kiếp này nếu không giết cô, thì không thể giải mối hận trong lòng tôi! Lâm Phong công tử Loại nữ nhân này, ta cũng chỉ chơi đùa thôi, sao có thể thật lòng được? Vô Song công tử Tôi chỉ tuân theo ước định, kỳ hạn đến, đừng trách tôi vô tình. . . . . . Tử Sở công tôi Trong mắt tôi, ngoại trừ biểu muội, tất cả nữ nhân khác đều không xứng . Minh Tịnh công tử Quận chúa, trách nhiệm của tôi chính là bảo vệ cô, trừ chuyện đó ra không còn gì khác! Huyền Ngọc công tử Phụ nhân miệng độc ắt bị trời phạt! Mặc Lương công tử Nhiệm vụ của ta, chính là giết ngươi! Ngươi —— chịu chết đi! Nàng vốn người là vô lương tâm, bụng đầy gian trá, một khi xuyên không, lại bất đắc dĩ gặp phải tám nam tử có thành kiến cực kỳ sâu sắc với mình. Sau khi trải qua đủ loại gian nan, hãy xem nàng làm thế nào để điên đảo chúng sinh, lần lượt bắt trái tim mỹ nam làm tù binh. Nguyên bản YY vô hạn, quá trình ẩn dấu khôi hài, nữ chủ khôn khéo cơ trí, gian xảo mạnh mẽ, thường giả heo ăn cọp. Chính giữa có chút ngược, thật ra lại là ngược nam chủ, kết cục hạnh phúc mỹ mãn ~~ Nếu các bạn đã xem truyện ngược đau tim của người khác, sao không tới đây ngồi ngồi một chút. O∩_∩ MyuEdit hoài một truyện sẽ chán nên ta quyết định đào hai hố song lực có han Mình ta nhưng cũng cố gắng phấn đấu. Lý do ta chọn truyện này a. E hèm, chỉ có 1 câu Ước gì mình được như cô ấy. Ngắn gọn thế này, Myu và Vô Nguyệt không thích pic, pass gì cả nhưng các cảnh H thì phải khóa pass lại vì tránh cho blog bị liệt vào danh sách đen của wordpress. Để đơn giản cho mọi người, mỗi truyện sẽ có một pass chung cho tất cả các cảnh H. Đó là tên nhân vật chính, viết liền không hoa, không dấu cách. VD tonnhac. ~*Mục lục*~ Quyển 1 Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương Chương Chương 55Chương 56 Chương Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương Chương 64Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Quyển 2 Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương Chương Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương Chương Chương 30 Chương 31 chương Chương chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương Chương Chương Chương Chương Chương Chương 44 Chương Chương Chương Chương Chương 47 Chương Chương Chương Chương Chương 50 Chương Chương Chương Chương Chương Chương Chương Chương Chương Chương Chương Chương Chương Chương Chương 58 Chương Chương Chương Chương Chương 61 Chương Chương Chương 63 Chương Chương Chương 65 Chương Chương Chương Chương Chương 68 Chương 69 Chương Chương Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương Chương Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương Chương Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 1071 Chương 1072 Chương 107 3 Phiên ngoại Tống Vũ Kiệt Thượng Hạ Phiên ngoại Tống Nhữ Dương Phiên ngoại Lời cuối sách 1 2 3 4 Phiên ngoại Con rơi nhà ai 1 2 ~END~ Ngồi hưởng tám chồng – Giản Hồng Trang Thể loại cổ đại, xuyên không, sủng, NP nhất thê đa phu, HE Đây là truyện NP n people – 1 nữ nhiều nam hoặc 1 nam nhiều nữ đầu tiên mà mình đọc, không biết có phải cuối cùng không vì mình thấy NP thú vị và không phản cảm như mình tưởng Truyện dài phết – đọc liên tục mất khoảng 20 tiếng. Nội dung truyện xoay quanh nữ chính do sự nhầm lẫn của Diêm Vương, bị lôi linh hồn từ thế kỉ 21 về cổ đại vào thân xác của Nhữ Dương quận chúa – Tống Ngâm Tuyết để dễ phân biệt, nữ chính mình gọi là Tống Ngâm Tuyết còn chủ nhân thân thể nàng mình sẽ gọi Nhữ Dương quận chúa. Nhữ Dương quận chúa là con gái độc nhất của Nhữ Dương Vương, sau khi cha mất được kế thừa danh hiệu. Ấy thế mà nàng ta lại phụ kì vọng “hổ phụ sinh hổ tử” của toàn thiên hạ, là một quận chúa phóng đãng, dâm dật, phong lưu nổi tiếng. Không biết nàng đã chơi qua bao nhiêu nam nhân, chỉ tính riêng trong Nhữ Dương phủ của nàng đã có đến năm chàng phu quân. Kì thật hầu hết cũng không nguyện ý bước vào phủ của nàng mà đều là bị nàng cưỡng ép ném vô v Vậy là nữ chính của chúng ta tỉnh dậy với thân phận vô cùng oái oăm, bị người người khinh bỉ, đến phu quân của mình cũng lạnh nhạt, khinh thường nàng. Nàng lên kế hoạch “hưu phu”, tính đuổi hết năm chàng phu quân này đi, nào ngờ thế sự đổi thay, mỗi chàng đều dần bị nàng làm cho cảm động, chẳng những thế mà xuyên suốt truyện còn thu nhận thêm ba chàng, nâng tổng số phu quân của nàng lên 8 = Có điều, tám chàng này cũng khá hợp cạ, ngoài truyện “tranh sủng” thì sống chung với nhau không tồi v Truyện còn hé mở thêm nhiều tình tiết đấu đá chính trị giữa các thế lực, cùng bí mật mà Nhữ Dương quận chúa che giấu bao năm, cơ mà thôi không spoil, cứ đọc đi rồi từ từ cảm thụ hén. Truyện có thịt, nhưng cũng chẳng đến mức gắn mác 18+ lắm, chắc 16+ thôi, mà cũng không nhiều lắm, cũng không bị thô tục. Mình thích truyện này ở chỗ nữ chính thông minh, biết ẩn nhẫn, biết giấu tài, tất cả nguỵ trang, diễn kịch đều để phục vụ mưu đồ của mình. Truyện hơi buff nữ chính, cái gì cũng có nhan sắc khuynh thành, tâm kế thâm cay, địa vị quyền quý, võ công cao cường, và quan trọng nhất là có 8 nam tử mỹ mạo vây quanh, sẵn sàng dâng hiến cả tính mạng mình cho nàng, luôn ở bên đồng lòng hiệp trợ nàng trên con đường nàng đã chọn. Nhưng thôi không sao, mình đọc không có cảm giác phản cảm gì với nữ chính lắm, vì tính cách của nàng được xây dựng khá logic. Việc nàng nảy sinh tình cảm với cả 8 người, nàng cũng đã đấu tranh tư tưởng rất nhiều, nhưng cả 8 người đều nguyện ý chấp nhận kiếp “chung vợ”, nên cuối cùng nàng đã chấp thuận mở lòng. Nếu đọc những truyện khác thấy nam phụ thâm tình muốn nữ chính hốt thì đọc truyện này không lo nữa, bởi vì dù bạn thích anh nào thì cũng yên tâm là nữ chính sẽ hốt cả anh ý luôn, không thiệt ai cả, ai cũng có phần = Nói thì vậy, nhưng thật ra khi đọc cũng có thể cảm nhận có một số phu quân là nàng nảy sinh tình cảm thật sự, còn một số phu quân là do hoàn cảnh đưa đẩy nên cũng “thu nhận” dưới trướng Đ Cụ thể về từng chàng thì đọc bên dưới, sẽ hơi spoil một chút nghen nên nếu muốn bất ngờ thì có thể skip phần này = Theo thứ tự xuất hiện thì tám nam chủ của chúng ta lần lượt là 1. Ứng Thư Ly Chàng là phu quân đầu tiên được nhắc tới trong truyện. Tại sao ư? Vì Nhữ Dương quận chúa vì ngó chàng tắm mà giật mình ngã từ trên hòn núi giả, một phát đi đời, để Tống Ngâm Tuyết phiên bản thế kỉ 21 xuyên không vào cơ thể. Thư Ly là con trai của Ứng tướng quân, từng ở dưới trướng của Nhữ Dương Vương. Cả gia đình bị khép danh phản nghịch, chàng bị đưa ra pháp trường chuẩn bị bị chém đầu thì được Nhữ Dương quận chúa cướp pháp trường “xách về” làm phu quân. Bất quá, Thư Ly chẳng đem lòng cảm kích, mà chỉ lạnh nhạt, khinh thường nàng vì cho rằng nàng muốn đem mình về làm nam sủng. Thư Ly tính tình vốn lạnh nhạt, ít nói, chàng chỉ một lòng si với cầm. Cả đời chàng chỉ mong mỏi kiếm tìm người tri âm tri kỉ, tìm kiếm khắp thế gian mà biết đâu người đó lại ở bên cạnh mình, bị mình lạnh nhạt, thờ ơ, khinh thường. Lúc đầu mình khá mong chờ Thư Ly nhưng cuối cùng thì nhân vật này không nổi bật bằng mấy chàng còn lại. Ấn tượng về chàng giống như một dòng nước ấm áp, trong trẻo, chàng vì người mình yêu, hằng đêm gảy đàn. Tiếng đàn như tiếng lòng, cô đơn, buồn bã, khao khát được đáp lại tình yêu. Ngâm Tuyết đối với Thư Ly giống như một sự thưởng thức tài năng của chàng, cũng là muốn ở bên bầu bạn để chàng không còn cô đơn. Nàng nương nhờ tiếng đàn của chàng, hằng đêm liền có thể ngủ ngon. 2. Tiêu Kỳ Nguyệt Nếu trong 8 phu quân của Nhữ Dương quận chúa mà mình “ít thích” ai nhất, nếu không muốn nói là ghét, thì chính là Kỳ Nguyệt. Kỳ Nguyệt là một công tử văn nhã, trói gà không chặt, giống như Thư Ly, khá mờ nhạt nếu so với những chàng còn lại. Chàng không có gia thế hiển hách, không có võ công tuyệt thế, đã thế tính cách lại khá “đáng ghét”. Chàng vốn đã có hôn thê, bị Nhữ Dương quận chúa xui Lục Hoàng tử cưỡng hiếp, khiến nàng ta treo cổ, còn chàng bị Nhữ Dương quận chúa lôi về làm phu quân, lấy tính mạng cả nhà chàng ra đe doạ. Chàng đối với nàng là căm ghét, là thống hận, là khinh thường. Chẳng ngờ đâu, dần dần chàng khám phá ra được hiểu lầm năm ấy, cũng bị nàng cảm hoá mà đem lòng rung động. Nhưng tất cả đã quá muộn, vì chàng đã từng một lần vì hận nàng mà hại nàng, suýt thì mất tính mạng. Kể từ đó, Ngâm Tuyết đối xử với chàng lạnh lùng, dẫu chàng có bao nhiêu tình cảm dành cho nàng. Cũng chính vì điều này mà mình ghét Kỳ Nguyệt – chàng lấy oán báo ân, một khắc trước đó được nàng cứu, một khắc sau lại hãm hại nàng. Dù chàng hối hận đến mấy cũng đã quá muộn. Phải gần đến cuối truyện chàng mới được nàng tiếp nhận, dù mình vẫn không tiếp nhận chàng lắm = Nhưng nói gì thì nói, chàng cũng là người thứ ba được Ngâm Tuyết “thị tẩm” đó v sau Vô Song, Minh Tịnh. Một bụng văn chương nên lúc được thị tẩm chàng cũng thốt được câu khá cảm động Khắc khế ước sinh tử, cùng người thề nguyện, nắm tay cả đời, bên nhau đến già. 3. Dạ Lâm Phong Lâm Phong vốn là thân vương gia ở Tây Thần, nhưng vì hiểu lầm người mình yêu cùng huynh trưởng phản bội mình, chàng bỏ đi đến nước Đại Tụng. Lâm Phong ngả ngớn, phong lưu, đa tình, dường như chưa có nữ tử nào chàng chưa “nếm qua”. Chàng tự đưa mình đến Nhữ Dương phủ “hiến thân”. Chàng đối với Nhữ Dương quận chúa luôn tỏ vẻ thâm tình mà đùa giỡn nàng, bất quá ánh mắt lại thể hiện sự chán ghét, khinh thường. Khi Ngâm Tuyết xuất hiện, Lâm Phong bắt đầu thấy có sự biến hoá trong lòng mình, cũng giống như những người khác, chàng nhận ra được tính cách thật sự của nàng, dù vẫn bỡn cợt nhưng trong lòng chàng lại có thêm nhiều phần thật lòng. Khi nhìn thấy nàng rơi xuống vực, con tim Lâm Phong chính thức chết đi. Chàng thủ thân như ngọc, cũng chẳng còn cảm thấy hứng thú với nữ tử nào khác, kể cả Phù Cừ – người chàng từng yêu Phù Cừ, tẩu không hiểu. Có một số người một khi đã yêu thì sẽ là chuyện cả đời. Mặc dù nàng thực sự đã không còn tồn tại.. Đến khi tìm được Ngâm Tuyết một lần nữa, Lâm Phong nghiêm túc theo đuổi nàng, thổ lộ với nàng. Chàng Lâm Phong dày dặn tình trường thế mà cũng hồi hộp, cũng đỏ mặt, cũng hao phí tâm tư để lấy lòng nàng, thậm chí cách thổ lộ còn giống với người ở thế kỉ 21 khiến Ngâm Tuyết rất bất ngờ = Chàng tặng nàng một bó hoa, còn quỳ một gối với nàng giống như cầu hôn vậy. Tuyết Nhi, ta đem loài hoa yêu thích nhất, hiến cho người ta yêu nhất, xin nàng tha thứ cho ta, tiếp nhận ta. Từ nay về sau, nàng là người đầu tiên cũng là người cuối cùng. Dạ Lâm Phong ta, trên không quỳ trời, dưới không quỳ đất, hai đầu gối cho tới bây giờ chỉ lạy phụ mẫu. Hôm nay, ta vì tình yêu, tình nguyện quỳ một chân, chỉ là muốn kiếp này không còn tiếc nuối. Tuyết Nhi, mặc kệ kết quả hôm nay như thế nào, nàng từ chối hoặc là không từ chối, ta cũng sẽ ở đây, một mực chờ nàng, dõi theo nàng, vĩnh viễn không buông… Với thân phận của chàng, chàng vẫn bằng lòng ở bên nàng, dẫu cho phải chịu kiếp “chung vợ”. Tống Ngâm Tuyết, có một số việc, Vô Song có thể, Minh Tịnh có thể, Dạ Lâm Phong ta cũng có thể. 4. Quân Tử Sở Trong số phu quân của nàng, có lẽ Tử Sở là người có thân phận hiển hách nhất. Hắn vốn là hoàng tử được đưa đến Đại Tụng làm con tin, được hoàng thượng tứ hôn cho Nhữ Dương quận chúa vì nghĩ hắn chỉ là một hoàng tử không được yêu thương. Kì thật là ngược lại, vốn dĩ Tử Sở là hoàng tử được phụ hoàng hắn yêu thương nhất, là người được định sẵn bước lên ngôi cửu ngũ chí tôn. Tử Sở vốn dĩ đem lòng yêu thương biểu muội Kiều Mạt Nhi tâm địa thánh thiện, ngây thơ, khinh thường Nhữ Dương quận chúa. Rồi ma xui quỷ khiến thế nào, chàng dần nhận ra bản chất của người chàng yêu thương, còn người chàng căm ghét kia, lại dần dần khiến chàng say ngắm đến xuất thần v Trong số phu quân, chắc chắn Thư Ly, Kỳ Nguyệt, Tử Sở là ba kẻ đáng ghét nhất vì đoạn ở trong phủ cứ suốt ngày đem cái mặt lạnh đối phó với Ngâm Tuyết v nhưng yên tâm, cả ba chàng đều bị ngược tâm tơi bời, mãi mới được nàng tiếp nhận = Nhân quả báo ứng cả. Tử Sở vì yêu Ngâm Tuyết, đến ngôi vị cũng không cần. Phụ hoàng của chàng cũng từng yêu mẫu thân của Nhữ Dương quận chúa, vậy là dốc lòng khuyến khích chàng theo đuổi nàng, không ngại đưa Ngọc phù cho chàng để đi “lấy lòng” mỹ nhân = Đến cuối truyện cũng không quên thi thoảng gửi thư “đe doạ” bắt Ngâm Tuyết chiếu cố Tử Sở, không để chàng lẻ loi giường chiếu =. ———- Nếu bốn người bên trên hầu hết đều được hoàn cảnh đưa đẩy khiến Ngâm Tuyết tiếp nhận, thì bốn người dưới này thật sự khiến nàng động chân tình ——————— 5. Vân Vô Song Nếu đây là truyện 1×1, mình tin rằng người Ngâm Tuyết yêu thương nhất, người duy nhất nàng lựa chọn, chính là Vô Song. Vô Song là y độc công tử, chàng am hiểu cả y cả độc. Chàng từng chứng kiến Nhữ Dương quận chúa trúng độc nên nổi lòng từ bi cứu giúp, chẳng ngờ lại bị nàng lấy oán báo ân, chơi cá cược với nàng bị thua, đành chấp nhận điều kiện của nàng vào phủ làm phu quân, mỗi lần gặp đều phải hôn nàng = Mình chắc chắn, người Nhữ Dương quận chúa yêu, cũng chỉ duy nhất có chàng. Nàng vì hoàn cảnh mà cứu Kỳ Nguyệt, Thư Ly; Lâm Phong thì tự mình hiến thân; Tử Sở thì được ban. Nhưng chỉ duy có Vô Song, nàng không nợ chàng điều gì, cũng càng không có gì muốn lợi dụng ở chàng. Nàng không có lí do gì để thu nhận Vô Song, chỉ là nàng có tình cảm với chàng mà thôi. Chẳng thế mà bất cứ khi nào nghĩ không thông, nàng đều đến chỗ của Vô Song, cách ba bước mà ngửi mùi dược thoang thoảng trên cơ thể chàng, đầu óc tự dưng thoải mái, nhẹ nhàng. Vô Song hẳn cũng là người đầu tiên nhận thức được mình yêu Ngâm Tuyết và không né tránh điều đó. Chàng có tình cảm với Nhữ Dương quận chúa, và chàng cũng yêu Ngâm Tuyết. Chàng là người duy nhất trong năm phu quân không khinh thường, ghét bỏ nàng, dẫu nàng có bị thế nhân phỉ nhổ, chàng vẫn tình nguyện ở bên. Ngay cả với kế hoạch nhảy vực của nàng, nếu những người kia tiếc thương nàng, đau lòng vì nàng, kể cả Minh Tịnh, người ở bên nàng lâu nhất, người đáng lí có thể biết kế hoạch của nàng, có thể hiểu nàng hơn, nhưng hắn không nguyện ý hiểu nàng, nên hắn cũng không biết kế hoạch này của nàng, chỉ biết nhìn theo bóng hình nàng rơi xuống vực. Chỉ có Vô Song nguyện ý hiểu nàng, từ đó mà đoán được kế hoạch của nàng, đi theo bảo vệ nàng. Quận chúa thiếu Vô Song một lời giải thích, cho nên cả đời này, đừng nghĩ thoát khỏi Vô Song.. Quãng thời gian mất tăm mất tích, cũng chỉ có chàng ở bên “độc chiếm” Ngâm Tuyết. Chắc chắn, chàng cũng là người đầu tiên khiến nàng rung động, đem lòng yêu thương, cũng chính vì vậy mà chàng cũng là “lần đầu tiên” của Ngâm Tuyết. Thì ra hắn là người đàn ông đầu tiên của nàng, người nam nhân đầu tiên hoàn toàn có được nàng. Chàng là nam nhân đầu tiên thật sự của Ngâm Tuyết, cũng là người đầu tiên nguyện ý thề ở bên nàng cả đời. Vô Song sẽ không đi! Giống như ngày đó Vô Song nói dưới vách núi, cả đời quận chúa nàng đừng nghĩ thoát khỏi Vô Song! Tuyết Nhi, ta yêu nàng, yêu nàng vô cùng. Từ nay về sau, ta không bao giờ để ai tổn thương nàng nữa. Tuyết Nhi, cả đời này ta cũng sẽ không rời khỏi nàng, vĩnh viễn không rời. Ngâm Tuyết đối với Vô Song cũng là một tấm chân tình cùng cảm kích. Đối với Vô Song, nàng là cảm kích từ trong đáy lòng, từ đầu tới cuối, hắn là người yêu thương nàng nhất, tuy lúc bắt đầu có giãy giụa, tuy đã từng mê man chán ghét nàng, nhưng bất kể như thế nào, cuối cùng người luôn luôn ở bên cạnh nàng, thuỷ chung vẫn là hắn. Mình chèo thuyền Vô Song kịch liệt kể từ khi chàng xuất hiện luôn = cảm thấy khá thoả mãn vì chàng được chiếm lần đầu của nàng, hơi tiếc cho Vô Song vì xung quanh có đến 7 tên kì đà cản mũi v Nhưng thôi vì đây là thể loại NP nên đành chấp nhận chứ sao = 6. Minh Tịnh Minh Tịnh là người đầu tiên Ngâm Tuyết mở mắt nhìn thấy trong thân thể Nhữ Dương quận chúa. Chàng là cận vệ của nàng, nhưng Ngâm Tuyết biết, Minh Tịnh ở bên nàng không chỉ đơn giản để bảo vệ. Quả đúng thế, vì chàng ở bên nàng suốt 3 năm với mục đích riêng, chỉ là đến khi mục đích ấy đạt được rồi, chàng mới nhận ra cái gì mới là quan trọng. Lúc đầu đọc mình tưởng Minh Tịnh là “nam chính” – người mà nữ chính yêu nhất, may sau có thêm Vô Song = Thật sự là trong hai người này cũng chẳng biết Ngâm Tuyết yêu ai nhiều hơn, chỉ biết hai chàng chắc chắn là hai người nàng yêu thương, tin tưởng nhất. Cơ mà xét theo thứ tự xuất hiện sau khi Ngâm Tuyết nhảy vực cũng như thứ tự được Ngâm Tuyết “thị tẩm” thì mình đoán hẳn nàng yêu Minh Tịnh thứ hai sau Vô Song v. Ngay khi nghe đến Tuyết công tử, Minh Tịnh đã biết đó là nàng, liền tìm cách đến bên nàng, bảo vệ nàng. Chàng cũng vì nàng mà không tiếc hi sinh chính mình làm dẫn độc để cứu nàng. Nhưng cũng nhờ có như vậy thì Ngâm Tuyết mới thật sự bị rung động bởi Minh Tịnh và Minh Tịnh mới có cơ hội chiếm đoạt mỹ nhân = Nghe chàng nỉ non lúc trúng độc xong thấy nàng đến bên mà cũng tội nghiệp Tuyết Nhi, nếu như hết thảy cũng không phải là mộng thì tốt rồi. Để cho ta hôn nhé, Tuyết Nhi. Bởi vì cũng chỉ có trong giấc mộng, ta mới có thể có được nàng như vậy. Cũng như Vô Song, chàng thề ở bên nàng mãi mãi Tuyết Nhi, nàng là khế ước chủ của ta, cả một đời này ta sẽ đi theo nàng. Ngâm Tuyết đối với Minh Tịnh là sự ỷ lại, dựa dẫm cùng tin tưởng, vì chàng luôn ở bên nàng, luôn quan sát từng biểu cảm cử chỉ của nàng, thấu hiểu từng kế hoạch của nàng dẫu nàng không nói ra trừ vụ nhảy vực v. Chàng có thể sát cánh bên nàng, nhưng chàng lựa chọn buông bỏ cơ hội để đứng sau lưng hỗ trợ nàng hoàn thành tâm nguyện. Có được phu quân như thế, xem như là niềm hạnh phúc lớn nhất khi nàng xuyên không đến thế giới này. Minh Tịnh, có chàng, thật tốt… 7. Thượng Quan Huyền Ngọc Sau Vô Song thì Huyền Ngọc là nhân vật mình thích nhất. Chàng đáng yêu kiểu tiểu bạch kiểm vậy, khiến người ta không kìm được muốn trêu chọc v Thượng Quan Huyền Ngọc là thánh công tử nổi tiếng khắp 6 nước, sau chàng là thế lực đại nghĩa, tóm lại cũng là một kì tài văn chương, thao túng văn sĩ các nước bằng tài năng hoạt ngôn của mình. Thế mà khi gặp Ngâm Tuyết thì cũng chỉ biết đỏ mặt nói lắp trước sự vô sỉ của nàng Tiểu Ngọc Ngọc, ngươi thật là đáng yêu! Thế nào, suy nghĩ chút theo ta đi. Mỗi ngày ngươi sẽ được cơm no rượu say! Ấy thế mà chàng ta sau này chỉ muốn được nàng đem về phủ làm phu quân thật ấy chứ, thế mà lúc ấy thì cứ thẹn thùng, xấu hổ, báo hại mãi về sau mới được nàng tiếp nhận v Khi biết nàng là Nhữ Dương quận chúa tiếng xấu khắp nơi, chàng dường như khó tiếp nhận, nhưng lại không thể rời xa nàng. Huyền Ngọc thậm chí còn được ở bên Ngâm Tuyết lúc nàng trúng xuân dược, ăn được chút đậu hũ chiếm được chút tiện nghi của nàng nữa chứ =. Phải đến khi nhìn thấy nàng nhảy xuống vực, Huyền Ngọc mới biết cái gì là chết tâm, mới biết mình đã hiểu lầm nàng như thế nào, hối hận vì mình đã không nghe theo tiếng gọi của trái tim. Đạo nghĩa ra rả mà chàng thường hay nói cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Mất đi nàng, chàng không còn là thánh công tử hào quang bốn phía nữa, chỉ còn là một chàng trai rơi vào lưới tình trầm luân không thể thoát khỏi. Kể từ khi nàng ra đi, chàng chấp nhận sống cả đời cô đơn, dẫu bị mang danh phản bội với Hoa quốc, chàng cũng không tiếp nhận mối hôn sự với bất cứ ai khác. Ngươi nói nàng chết, ta không thể ở cùng nàng. Chính là cho dù không thể ở cùng một chỗ, ta cũng muốn một mực yêu nàng, nhớ tới nàng… Nàng chưa từng đi. Nàng vẫn một mực ở trong lòng ta, chiếm cứ lòng ta mãi mãi. Chàng biết, chỉ cần nàng còn sống, chàng sẽ không tiếc buông bỏ tất cả mọi thứ để ở bên nàng. Đại nghĩa gì đó, chàng cũng không cần. Chỉ cần nàng nói nàng yêu thích ta, nguyện ý cùng ta ở cùng một chỗ, ta sẽ vì nàng mà buông tha tất cả vinh quang trên người ta, tất cả hào quang, vui vẻ, chịu đựng cùng nàng rơi xuống bùn sâu, tuyệt đối không hối hận. Chính là nàng không có, nàng không hề nói gì… Khi gặp lại Ngâm Tuyết, chàng mừng rỡ đến thế nào, mặc kệ xung quanh bao người, chàng vẫn quyết ôm nàng trong thân nam trang vào lòng, khiến mọi người bàn tán, khiến hình tượng của chàng sụp đổ, chàng cũng chẳng quan tâm. Chàng một lòng muốn giữ nàng lại, một lòng muốn ở bên nàng. Tống Ngâm Tuyết, đừng đi, đừng rời xa ta. Dù cho nàng không thích, nhưng ta cũng nhất định phải đi theo nàng, không cho nàng rời đi. Ngâm Tuyết cũng thật sự có tình cảm thích thú với Huyền Ngọc, nếu không lần đầu gặp nhau đã không trêu chọc chàng như vậy. May mắn nhất của Huyền Ngọc chính là chàng cũng là nam nhân đầu tiên chính thức bái đường với Ngâm Tuyết, khiến mấy chàng kia tức nổ đom đóm mắt, nhất là Tịch Lương =. Khi nàng lên đường tiếp tục kế hoạch của mình, Huyền Ngọc một mực muốn đi cùng nàng, nhưng Ngâm Tuyết đã nói nàng không muốn kéo chàng vào bóng tối, mà muốn chàng ở nơi quang minh chính đại đợi nàng. Mình thấy một câu này thôi cũng thể hiện được tình cảm của Ngâm Tuyết đối với Huyền Ngọc, không muốn vì mình mà chàng bị kéo theo những âm mưu đen tối, muốn bảo vệ danh “thánh công tử” của chàng, muốn giữ cho chàng mãi mãi toả sáng như vậy. Hơi tội cho Huyền Ngọc, chàng với Lâm Phong là hai người cuối cùng được ăn thịt Ngâm Tuyết = Lâm Phong không biết xấu hổ suốt ngày rêu rao đòi hỏi còn Huyền Ngọc thì cứ xấu hổ mãi cơ. 8. Tịnh Mặc Lương Đây là nam nhân cuối cùng trong danh sách phu quân của nàng, cũng coi như là người chốt sổ danh sách v Thật sự là lúc Mặc Lương xuất hiện thì mình không thích lắm vì trai lạnh lùng có nhiều quá rồi nào thì Thư Ly nào thì Tử Sở, lại thêm một thằng cha mặt lạnh nữa. Mà cũng phải thôi vì hắn là thiên hạ đệ nhất sát thủ mà lị Mặc Lương nhận nhiệm vụ áp giải Ngâm Tuyết đi lĩnh tiền, chẳng ngờ trên đường lại động lòng với tên “nam tử” này, còn ở trước mặt hắn loã lồ đi tắm nữa chớ = Ai dè đưa đến nơi thì bỗng lòi ra một tên tiểu tử đẹp trai đến cứu nàng, lại còn rút trâm của nàng, lộ mái tóc yêu kiều, lộ thân phận nữ nhi. Tiểu tử ấy chính là Vô Song chứ ai v Vô Song còn không quên ở trước mặt tên “tình địch” kia hôn nàng, tuyên bố mình là phu quân của nàng, khiến Mặc Lương từ giây phút đó sinh thù với Vô Song, kể cả sau này “sống chung” với nhau cũng suốt ngày móc mỉa nhau = Mặc Lương cùng Minh Tịnh đều giỏi võ công, luôn là hai người ở bên bảo vệ Ngâm Tuyết. Đừng nhìn chàng ta lúc đầu lạnh lùng vậy thôi, sau này mới lộ rõ bản chất vô sỉ không thua kém Lâm Phong, cứ ở bên nàng là trí trá nghĩ trò ăn đậu hũ. Sau khi thấy tên trói gà không chặt Kỳ Nguyệt chiếm đoạt nàng hắn rất tức giận, bèn nghĩ kế lôi nàng vào rừng hầu hạ liền Với nhân vật này thì mình thấy Ngâm Tuyết cũng tin tưởng và có tình cảm với chàng, chàng cũng là “cây hài” của truyện, chuyên gây sự, bắt nạt Huyền Ngọc, cãi cọ với Vô Song, nói chung là làm cho cả nhà nháo nhào lên. Bất quá vì chàng xuất hiện cuối nên mình dành hết tình cảm cho mấy anh kia rồi, không quá nồng nhiệt với chàng nữa Nói chung, truyện này ổn nếu bạn muốn thử đổi vị đọc NP. Mấy tình huống “tranh sủng” cuối truyện cũng buồn cười, tên nào tên nấy nghĩ kế để chiếm mỹ nhân, đến Thư Ly không nhiễm bụi trần thế mà cũng bị bôi đen theo mấy tên sói già kia, đêm đêm gảy đàn thể hiện khát vọng với nàng = Khổ thân nhất Lâm Phong, mang tiếng phu quân cưới gả đàng hoàng mà chậm chân nhất, suốt ngày lải nhải bài ca đòi “phù chính” từ thiếp lên chính thất vô cùng mệt mỏi v Ngoài ra còn có tranh giành chính trị rồi thì tranh chấp giang hồ nữa, đều khá lôi cuốn, nhất là mấy đoạn nữ chính đánh nhau. Tóm lại, mình thấy truyện có độ giải trí cao, mình khá thích, dù văn phong nhiều khi hơi non nớt, có nhiều đoạn không biết tác giả hay editor đặt tên không đồng nhất nữa. Nói chung truyện còn sạn nhưng mình vẫn thấy khá thích, định chấm mà thôi nâng lên 1 chút. Rate 4/5

ngồi hưởng 8 chồng